Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 397

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:35
Lượt xem: 178

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

397. Nhất định rụt rè

Nam Cung trưởng lão trố mắt Phượng Khê, vẻ mặt tài nào tin nổi.

Nàng... nàng ngộ đạo?!

Hắn cũng từng lăn lộn nhân gian bao năm, ngộ đạo chẳng thấy qua, nhưng ngộ đạo mà nhẹ nhàng như chơi thế thì đúng là đầu!

Đột nhiên quá thể!

Đồng trưởng lão với Kê Xuân Sinh cũng hình tập thể!

Kê Xuân Sinh mơ màng hỏi:

“Sư phụ... cái vị Huyết Vô Ưu là ngộ đạo thật hả?”

Đồng trưởng lão trầm mặc chốc lát mới đáp: “Chắc .”

Kê Xuân Sinh lẩm bẩm: “Sao nàng ngộ đạo chứ? Mà nàng ngộ cái gì mới ?”

Đồng trưởng lão cũng tò mò kém, bèn mặt dày mon men gần.

Lúc Nam Cung trưởng lão mở trận pháp cách ly, sợ ảnh hưởng đến việc Phượng Khê hấp thu ma khí xung quanh.

editor: bemeobosua

Đồng trưởng lão cũng điều, vội tra hỏi, dù gì thời gian còn dài, đợi nàng ngộ đạo xong hỏi cũng muộn.

Hào quang Phượng Khê lưu chuyển ngừng, tu vi trong chớp mắt từ Ngưng Khí tầng sáu nhảy vọt lên tầng bảy, vèo một cái thành tầng tám!

Kê Xuân Sinh tức đến phun m.áu!

bao giờ gặp cái gọi là “cơ duyên ngộ đạo” chứ?!

Trong đám ở đây, chỉ Quân Văn là mặt đổi sắc, an nhiên tạc đá.

Tiểu sư lâu lâu ngộ đạo, gì đáng ngạc nhiên ?

Các ngươi đúng là mấy đứa nhóc hiểu sự đời mà!

Một lúc , Phượng Khê kết thúc ngộ đạo.

Kê Xuân Sinh lập tức nhào tới: “Ngươi ngộ cái gì hả?!”

Phượng Khê liếc một cái: “Ngươi đoán xem?”

Kê Xuân Sinh: “…”

Hắn tức xì khói: “Không thì thôi! Ai mà chẳng ngộ đạo! Có gì đáng khoe chứ!”

Quân Văn tiếp tục tạc đá lẩm bẩm:

“Vậy ngươi ngộ một cái cho xem thử?”

Kê Xuân Sinh: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-397.html.]

Hắn còn đang tức sôi gan, thì đột nhiên Quân Văn kêu to một tiếng:

“Sao ở đây khối đá màu đỏ ?!”

Đồng trưởng lão với Nam Cung trưởng lão liếc , gần như cùng lúc lao đến mặt Quân Văn.

Giữa một đống đá màu xám trắng, một khối đá đỏ to bằng nắm tay lẫn , cực kỳ bắt mắt!

Hai vị trưởng lão kích động đến mức run rẩy cả .

“Kiếm tủy! Là kiếm tủy!”

“Ta , kiếm khư sớm muộn gì cũng sinh kiếm tủy, ngờ hôm nay tận mắt thấy!”

Quân Văn mặt đầy mờ mịt.

Phượng Khê cũng ngơ .

Chỉ Kê Xuân Sinh như sét đánh trúng!

Không thể nào! Tuyệt đối thể nào!

Huyết Vô Ưu ngộ đạo khiến nhức đầu, giờ Huyết An Phương tìm kiếm tủy?!

Tại chuyện cứ rơi trúng đầu bọn họ hả?!

Lúc , Nam Cung trưởng lão và Đồng trưởng lão bắt đầu cẩn thận gỡ khối đá đỏ .

Trán hai đầy mồ hôi, nhưng tay vẫn cực kỳ vững.

Cả hai phối hợp vô cùng ăn ý, chút nào là lúc còn đối chọi gay gắt.

Cuối cùng, khối đá đỏ cũng tách .

Trông cũng chẳng gì đặc biệt, màu sắc tối, hề phát sáng.

Nam Cung trưởng lão lau mồ hôi trán, Quân Văn đang ngơ ngác :

“Hảo tiểu tử! Ta vốn nghĩ tiểu Vô Ưu là điềm lành, ngờ ngươi cũng chẳng kém là bao!

Biết đây là gì ?

Đây là kiếm tủy đấy!

Khi rèn ma kiếm mà ném thứ lò luyện, phẩm chất của ma kiếm sẽ tăng vọt, còn tỷ lệ lớn sinh kiếm linh!

Đây là chí bảo vô giá!”

Quân Văn trong lòng vui như mở hội!

Có điều, vì giữ gìn hình tượng, tự nhủ khiêm tốn! Nhất định khiêm tốn!

mà... thấy vẻ mặt hâm mộ, ghen tị, cắn khăn của Kê Xuân Sinh, vẫn nhịn , bật thành tiếng.

Loading...