Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 393
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:26
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
393. Ngươi chỉ là một tên tiểu tạp dịch, còn bận hơn cả ta là sao?
Phượng Khê chắp tay giải thích:
“Lần trước tổn thất mười mấy con long ngư vây tím, cho nên chúng ta đang nghĩ cách tăng tỷ lệ sinh sản của chúng.
Ta cũng tạm coi như biết sơ sơ, nên tạm thời chỗ đó không thể thiếu ta được.
Ngoài cái long ngư trì kia, ta còn phải sang chỗ Nam Cung trưởng lão ghép ma kiếm, rồi lại đến Đa Bảo Các phụ Hoa trưởng lão một tay.
Nói chung là, ta đúng là thân bất do kỷ, chân chạy bốn phương tám hướng.”
Âu Dương đường chủ: “……”
Hảo gia hỏa, ngươi chỉ là tiểu tạp dịch, mà còn bận hơn cả ta?!
Ban đầu hắn còn tưởng Phượng Khê cố sức tiếp cận là để chen chân vào Chấp Pháp Đường, giờ ngẫm lại, hình như bản thân đã hiểu lầm nàng.
Nhưng mà, cuốn sách kia là do nàng viết ra, có vài việc đúng là không thể thiếu nàng nhúng tay.
Vì vậy hắn nói:
“Vậy đi, ngươi cứ tiếp tục làm ở long ngư trì, cách hai ba hôm lại tới một chuyến.
Ta sẽ chia cho ngươi thêm một phần phân lệ tạp dịch.”
Phượng Khê trong bụng cười lạnh: Đồ keo kiệt!
Nam Cung trưởng lão người ta cho ta hẳn phân lệ nội môn đệ tử cơ đấy!
Tuy trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ mừng rỡ như được sủng ái, khách sáo cúi đầu thi lễ.
Một lát sau, nàng chần chừ, rồi nhỏ giọng hỏi:
“Đường chủ, quyển sổ tay kia cũng có công lao của ca ta, không biết… có thể để huynh ấy cùng ta vào làm không?”
Âu Dương đường chủ thấy chẳng phải chuyện gì to tát, gật đầu đáp ứng.
Phượng Khê vừa ra khỏi chỗ Âu Dương đường chủ liền tung tăng như cá gặp nước, một đường chạy tới tìm Hoa trưởng lão.
Hoa trưởng lão vừa trông thấy nàng, lập tức phất tay quát:
“Cút!”
Dĩ nhiên, một chưởng kia ông ta chẳng dùng chút ma khí nào, chỉ là để hù doạ nàng.
Kết quả Phượng Khê lăn ra nằm luôn trên đất.
Hoa trưởng lão: “……”
Đời này chưa thấy ai mặt dày đến mức này!
Phượng Khê xoay một vòng bò dậy, mặt mày hớn hở:
“Hoa trưởng lão, ta sắp được vào Chấp Pháp Đường!”
Hoa trưởng lão: “……”
Ta tin ngươi mới là lạ!
Phượng Khê liền thao thao bất tuyệt kể lại đầu đuôi sự việc, đương nhiên là không nhắc gì tới chuyện đơn phương nhận cha kia, bát tự còn chưa phê, nói ra chi cho xấu hổ.
Hoa trưởng lão chỉ cảm thấy tam quan bị đập cho tan nát.
Nha đầu này mới vào đảo được mấy hôm?
Mà đã xoay xở được một đống công việc rồi?
Nếu để nàng lăn lộn thêm ba tháng, e là bận hơn cả phong chủ mất!
Phượng Khê cười hì hì vỗ ngực:
“Hoa trưởng lão, thừa dịp bây giờ ta còn có thể phân thân, ngài mau an bài cho ta việc ở Đa Bảo Các.
Không thì vài bữa nữa ngài muốn tranh cũng không tranh nổi việc tốt này đâu!
Qua thôn này là hết cửa hàng đó nha!
Thời cơ không đợi người đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-393.html.]
Hoa trưởng lão: “……”
Ngươi đúng là biết tự thêu hoa lên mặt mình!
Ông hừ lạnh:
“Rốt cuộc vẫn là con nít ranh, mới tí thành tích đã lên mặt!
Ngươi nhiều lắm cũng chỉ là tạp dịch Chấp Pháp Đường, ngay cả ngoại môn đệ tử còn chưa tính, đắc ý cái gì?!”
Phượng Khê liếc mắt: “Ta vui, ta thích, ngươi quản được chắc?”
Hoa trưởng lão: “…… Ngươi ra ngoài cho ta!”
Phượng Khê nhanh chân chuồn lẹ. Dù sao lời cần nói cũng nói rồi, nàng còn nhiều việc phải làm, không rảnh ở đây dỗ lão đầu nhi.
Trong lòng nàng, tạp dịch hay đệ tử đều chỉ là danh hiệu, mục đích cuối cùng vẫn là gây ấn tượng với Âu Dương đường chủ, tích điểm hảo cảm!
Huống chi tạp dịch Chấp Pháp Đường tốt lắm nha, thích hợp nhất để cáo mượn oai hùm!
Rời khỏi Đa Bảo Các, Phượng Khê và Quân Văn cùng tới gặp Nam Cung trưởng lão.
Nam Cung trưởng lão vừa thấy nàng, cười đến mắt cũng cong thành một đường:
“Tiểu Vô Ưu đến rồi à? Mau nếm thử điểm tâm này, ta đặc biệt nhờ phong chủ lấy cho.”
Phượng Khê vội vàng cảm ơn, rồi từ bao giấy dầu lấy ra một khối đưa cho Quân Văn, còn mình cũng cầm một cái.
Nam Cung trưởng lão nhìn Quân Văn một cái, cười nói:
“Muội muội ngươi thật có lòng, ngươi phải biết quý trọng đấy!”
Quân Văn cảm thấy câu này có chút chua chua, nhưng không sao cả, điểm tâm ngon thật.
Lớp ngoài tan chảy trong miệng, bên trong mềm thơm ngọt ngào.
editor: bemeobosua
Không hổ là đồ tốt từ tay phong chủ!
Phượng Khê ăn liền hai cái, sau đó lấy nhẫn trữ vật mà hôm trước Nam Cung trưởng lão cho nàng ra:
“Trưởng lão, vật này quá quý, ta không thể nhận.”
Nam Cung trưởng lão khoát tay: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm. Bình thường ta cũng chẳng tiêu tiền vào việc gì, chỉ quanh quẩn mấy món ma kiếm thôi.”
Phượng Khê từ chối mãi cũng bị trưởng lão nhét lại vào tay.
Xem ra lão nhân này đúng là chân tình, một lòng nhào vào ma kiếm, không tạp niệm.
Nàng thầm thở phào, may mà hôm qua dùng mộc kiếm bù vào lúc thi thố, bằng không với tính cách của Nam Cung trưởng lão, e là nàng bị đập ch.ết tươi tại chỗ rồi!
Lúc này, Nam Cung trưởng lão lại nói:
“Tiểu Vô Ưu, ngươi đến đúng lúc!
Chỗ cặn ma kiếm đợt trước đều đã luyện thành bột, ta phải đi thu thêm một ít nữa, ngươi theo ta đi một chuyến nhé!”
Phượng Khê còn chưa kịp phản ứng, trong thức hải mộc kiếm đã bật dậy, lúc thì nhảy tưng tưng, lúc thì quỳ lạy, thậm chí còn nhào lộn mười tám vòng trình diễn sống động!
Phượng Khê: …… Ta đột nhiên không muốn đi nữa.
Nàng ôm bụng giả bộ đau:
“Trưởng lão, bụng ta hơi khó chịu, không tiện đi theo ngài.”
Nam Cung trưởng lão giật mình: “Vậy để ta đưa ngươi đi tìm Mưu trưởng lão khám thử, hắn tinh thông y đạo, chắc chắn trị khỏi!”
“Không cần đâu trưởng lão, ta về nghỉ một chút là được rồi.”
Nam Cung trưởng lão vội vàng xua: “Sao mà được? Ta còn đang vội lấy cặn ma kiếm! Ngươi nhất định phải theo ta!”
Phượng Khê: “…… Vì sao nhất định phải là ta?”
Nam Cung trưởng lão chân thành nói: “Ngươi là điềm lành! Có ngươi theo, ta chắc chắn thu được cặn ma kiếm, còn dễ thức tỉnh kiếm linh!”
Phượng Khê: “……”
Ta không tin mê tín, cảm ơn!