Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 391

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

391. Ngươi nói lời này cũng không sợ bị sét đánh sao?!

Chu chấp sự thật không ngờ Phượng Khê lại dám làm thế, nhất thời nghẹn họng không nói nên lời, sặc luôn cả nước miếng.

Hắn tức đến mức muốn nổ phổi!

“Huyết Vô Ưu! Ngươi chán sống rồi à?!

Có biết tạp dịch mà dám đánh chấp sự là tội lớn không? Ta sẽ đi tố cáo ngươi với Chấp Pháp Đường!”

Phượng Khê cong môi:

“Rõ ràng là ngươi tự trượt chân rớt xuống nước, liên quan gì tới ta chớ? Các vị, ta nói đúng không?”

Quân Văn là người đầu tiên phụ họa:

“Đúng đúng! Rõ ràng là ngươi tự ngã! Còn định vu oan giá họa!”

Đám tạp dịch thì thầm: nếu không đứng về phe Huyết Vô Ưu trị lão Chu này, thể nào cũng bị vạ lây. Thôi thì đánh cược một phen!

Thế là thi nhau hùa theo:

“Ta cũng thấy vậy! Là hắn tự ngã, chẳng liên quan gì đến Huyết Vô Ưu cả!”

“Phải đó! Rõ ràng là chân trái vướng chân phải rồi té xuống!”

Chu chấp sự tức đến mức muốn ch.ết luôn tại chỗ!

Bảo ta trượt chân thì thôi, lại còn nói chân trái vướng chân phải?!

Hai cái chân ta là mới mọc ra hôm qua chắc? Còn lôi nhau ra đánh nhau chơi à?!

“Được, được! Các ngươi giỏi lắm! Định tạo phản phải không?! Cứ chờ đấy, ta đảm bảo đứa nào cũng không có kết cục tốt đẹp đâu!”

Hắn vừa lầm bầm vừa cố leo lên bờ, ai ngờ vừa bò được nửa người, đã bị Phượng Khê đá cái bụp trở lại hồ.

Chu chấp sự mặt mũi tím tái vì tức!

Lại gắng leo lên, lại bị Phượng Khê đạp trở xuống.

Phượng Khê còn tốt bụng nhắc nhở:

“Ngươi ở dưới nước cũng có thể báo tin cho Chấp Pháp Đường mà, bảo người đến bắt ta ấy. Vừa hay còn được bắt sống!”

Chu chấp sự ngẩn ra, ừ nhỉ!

Vừa mới rút ngọc bài ra, đã nghe Phượng Khê cười nhẹ:

“Nhưng ta cũng nhắc ngươi vài điều.

Thứ nhất, nói phải có chứng cứ, người của Chấp Pháp Đường đến cũng chẳng tin lời ngươi.

Thứ hai, trên người ngươi chắc cũng có vài cái chuyện dơ bẩn nhỉ? Đừng để tới lúc nhổ củ cải lại kéo theo cả bùn, tự đập đá vào chân mình.

Thứ ba, ta là kiểu người có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi. Ngươi mà dám cáo ta, sớm muộn gì ta cũng lộng ch/ết ngươi, tiện thể bóp ch/ết luôn mấy đứa con vắt mũi chưa sạch nhà ngươi!”

Chu chấp sự mặt mày trắng bệch, tay cầm ngọc bài run run, cuối cùng vẫn không dám phát tín hiệu cầu cứu.

Hắn nghiến răng:

“Ta đại nhân đại lượng, không thèm chấp kẻ tiểu nhân như ngươi. Cho ta lên đi.”

Phượng Khê bật cười:

“Ngươi cứ tiếp tục ngâm mình đi. Đợi đến khi đầu óc tỉnh táo hẵng lên.”

Chu chấp sự: “……”

Lui về núi xanh vẫn còn củi để đốt, quân tử báo thù mười năm chưa muộn…

Hắn tự nhủ suốt nửa ngày, cuối cùng cũng chịu cúi đầu.

“Huyết Vô Ưu, lần này ta lỡ lời, cho ta xin lỗi, cho ta lên đi!”

Phượng Khê nhướn mày:

“Thế chuyện ngươi định tố cáo người của ta thì tính sao đây?”

Chu chấp sự thầm rủa: người của ngươi? Ngươi là cái thá gì?! Mặt dày vừa thôi chớ!

Nhưng muốn lên bờ thì đành phải nhịn:

“Lúc đó ta chỉ là nóng giận, hành xử có phần thô lỗ, về sau ta nhất định sửa.”

Phượng Khê liếc hắn một cái:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-391.html.]

“Thế thì xin lỗi họ đi.”

Chu chấp sự dĩ nhiên là không muốn, đang định cãi, đã thấy Phượng Khê quay sang Quân Văn hỏi:

“Ca, nếu có người gác trộm mà tự tiện thò tay vớt cá long ngư thì phải làm sao?”

Quân Văn lập tức phối hợp:

“Đương nhiên là bắt tại trận rồi!

Lỡ tay đánh ch,ết cũng là tình huống bất khả kháng, ai kêu hắn là cá tặc, ch.ết rồi thì thôi, chẳng ai truy cứu đâu.”

Chu chấp sự: “……”

Các ngươi trắng trợn uy h.i.ế.p luôn rồi hả?!

Hắn nghiến răng, rặn ra từng chữ:

“Thật… xin… lỗi!”

Phượng Khê lắc đầu:

“Nhỏ quá, nói lại!”

Chu chấp sự run run hét lớn:

“Xin lỗi! Ta không nên đánh các ngươi!”

“Thái độ không thành khẩn, lại lần nữa!”

“Nội dung không thấm thía, lại!”

Nửa canh giờ sau, Chu chấp sự đã diễn xong một bản kiểm điểm đầu tiên trong đời. Giọng điệu bi thiết, tình cảm dạt dào, khóc như cha c.hết mẹ mất.

Đám tạp dịch cảm động muốn rơi nước mắt.

Ở Lang Ẩn Uyên này, ai xem tạp dịch là người chứ? Bị đánh c,hết cũng chẳng ai đoái hoài. Nhưng Huyết Vô Ưu lại giúp họ đòi lại công đạo, xả giùm một hơi uất ức.

Lần đầu tiên trong đời họ cảm nhận được… cái gì gọi là "tôn nghiêm".

Ánh mắt nhìn Phượng Khê đầy cảm kích và sùng bái.

Không trách sao người ta được làm Thánh cô của Huyết Ma tộc. Nếu họ là người Huyết Ma tộc, họ cũng tình nguyện có một Thánh cô như vậy!

Lúc này, Chu chấp sự cuối cùng cũng lồm cồm lên được bờ.

editor: bemeobosua

Phượng Khê liếc hắn:

“Ngươi nói cũng không sai, ta đúng là bảo đám tạp dịch này giúp ta dọn rong nước, vốn không phải phần việc của họ.

Vậy thì sau này, việc đó giao cho ngươi với ca ta làm luôn đi, có ý kiến không?”

Chu chấp sự: “…… Không có.”

Phượng Khê gật đầu hài lòng:

“Thấy chưa, giờ đầu óc tỉnh táo hơn rồi đấy. Sau này nếu lại có ý nghĩ không thực tế thì cứ nhảy xuống nước ngâm tí cho sáng mắt ra.

Ta dạy ngươi bao nhiêu đạo lý làm người như thế, chẳng lẽ không định có chút biểu hiện thành ý nào à?”

Chu chấp sự suýt nữa bật khóc tại chỗ.

Nhục! Thật là quá nhục!

Nhưng đánh không lại, kiện không được, cuối cùng đành móc ra một vạn ma tinh đưa cho Phượng Khê.

Phượng Khê bĩu môi:

“Hơi ít đấy. Nhưng ta là người tốt bụng, thôi bỏ qua!”

Chu chấp sự: “……”

Ngươi nói câu này mà không sợ trời đánh à?!

Phượng Khê vẫy đám tạp dịch lại, chia cho mỗi người 300 ma tinh:

“Chu chấp sự đền cho các ngươi tiền thuốc men đấy!”

Đám tạp dịch như nằm mơ giữa ban ngày, cảm động đến muốn khóc.

Trong mắt họ lúc này, Phượng Khê như thần thánh hạ phàm, cao lớn không thể với tới.

Nếu so với Ma Thần, nàng cũng chỉ kém... một chút xíu thôi!

Dù gì thì Ma Thần quá xa, còn Huyết Vô Ưu thì gần ngay trước mắt.

Nàng mới chính là ánh sáng cứu rỗi bọn họ!

Loading...