Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 390

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:19
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

390. Không lẽ tiểu sư muội có cái mặt chuyên hút may mắn à?

Lúc Phượng Khê cùng Quân Văn còn đang nơm nớp lo sợ, mộc kiếm đã “vèo” một tiếng bay thẳng về phía đài cao, nơi đặt những phôi ma kiếm đang ghép nối.

Phượng Khê suýt nữa bị hù đến hồn phi phách tán!

“Dừng tay cho ta!!”

Nàng không phải không muốn dùng thần thức ngăn lại, nhưng hoàn toàn vô dụng!

Trong thức hải, mộc kiếm điên cuồng "cạc cạc" loạn đâm, Tiểu Hắc Cầu nhà mình còn chẳng dám bén mảng tới gần.

Mộc kiếm điên rồi!

Thật sự điên rồi!

editor: bemeobosua

Ngay lúc Phượng Khê tưởng nó sắp hấp thu toàn bộ những thanh ma kiếm đang ghép hoàn chỉnh kia, thì đột nhiên, một tràng “vù vù” vang lên.

Trên đài, những thanh ma kiếm phát ra hào quang lấp lánh, thân kiếm khẽ rung động như muốn sống lại.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

“Vèo” một cái, mộc kiếm chui tọt trở về nhẫn trữ vật của Phượng Khê như chưa hề có chuyện gì.

Phượng Khê liếc mắt ra hiệu cho Quân Văn, hai người ăn ý ngã “phịch” xuống đất, bất tỉnh nhân sự.

Nam Cung trưởng lão bước nhẹ tới cửa, đẩy cánh cửa ra.

Sau đó ông... ch.ết sững.

Thậm chí còn nghi ngờ mình đi nhầm chỗ.

Đống phế liệu ma kiếm to đùng ông để đây... đâu rồi?

Bị ai ăn mất à?

Nhưng nhìn hai đệ tử đang nằm lăn ra đất, mặt trắng như giấy, người đầy mồ hôi lạnh, ông vẫn quyết định cứu người trước.

Hai đứa này không phải đang diễn.

Chúng thật sự bị dọa đến mức nhập tâm luôn rồi.

Phượng Khê là người “tỉnh” lại đầu tiên, vừa thở hổn hển vừa run run chỉ lên đài:

“Trưởng lão, mấy… mấy thanh kiếm kia… kiếm kia nó…”

Nam Cung trưởng lão cảm thấy đầu mình “ong” một tiếng, vội vã lao đến gần đài cao.

Sau đó lại một lần nữa ch.ết sững.

Sững xong rồi thì… cười tươi như hoa nở!

Ông cẩn thận nâng một thanh ma kiếm lên, vuốt ve như bảo vật gia truyền, miệng cười toét đến tận mang tai.

Phượng Khê nhìn thấy thế, cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Cái mộc kiếm ch,ó c.h.ế.t kia, lần này thật sự làm được chuyện có ích.

Một lúc lâu sau, Nam Cung trưởng lão kích động hỏi:

“Vừa rồi… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”

Quân Văn im lặng. Hắn sợ nói sai. Chuyện này cứ để tiểu sư muội phát huy đi.

Phượng Khê giả bộ bàng hoàng:

“Sau khi trưởng lão rời đi, ta với ca ca vẫn đang ghép ma kiếm… Bỗng nhiên mấy thanh kiếm trên đài rung lên ong ong.

Rồi thần thức của ta đau như bị đ.â.m một nhát, sau đó ta không biết gì nữa!

Trưởng lão, rốt cuộc chuyện này là thế nào vậy?

Sao đống phế kiếm lại biến thành bột hết rồi?”

Nam Cung trưởng lão vân vê chòm râu, tươi cười đáp:

“Đừng sợ, là chuyện tốt!

Mấy thanh ma kiếm đó đã thức tỉnh kiếm linh rồi, thậm chí còn tự chữa lành thân kiếm, đúng là chuyện ngàn năm khó gặp!

Tuy rằng cũng có thể luyện lại để tạo ra kiếm linh, nhưng kiểu đó yếu lắm, sao sánh được với tự mình thức tỉnh?

Đám phế liệu bị nghiền thành bột, khả năng là bị chúng hấp thụ để hồi phục.”

Phượng Khê thử hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-390.html.]

“Vậy... có phải là hơi tốn hao không ạ?”

Nam Cung trưởng lão cười ha hả:

“Nha đầu ngốc, tốn cái gì mà tốn? Đây là kiếm quá độ!

Một thanh ma kiếm thức tỉnh kiếm linh, còn quý hơn cả trăm thanh bình thường!

Phải nói ngươi vận khí thật sự tốt, có thể coi là... điềm lành nhân gian!”

Phượng Khê nghĩ thầm: Điềm lành? Ta suýt thì trở thành đại họa mất rồi ấy!

Nam Cung trưởng lão tiếp tục hưng phấn, nói liên mồm về việc kiếm linh thức tỉnh quý giá ra sao, rồi quay sang khen Phượng Khê như hoa nở mùa xuân.

Quân Văn đứng bên, hơi hơi câm nín.

Không nói đến việc bỏ qua sự thật, rõ ràng hắn cũng ở trong phòng kia mà? Sao chỉ khen mỗi tiểu sư muội?

Chẳng lẽ… tiểu sư muội sinh ra đã có gương mặt điềm lành?

Nam Cung trưởng lão thao thao bất tuyệt một hồi, rồi hớn hở chạy đi báo tin, bảo Phượng Khê và Quân Văn cứ về trước.

Phượng Khê dặn dò:

“Lúc báo công lao đừng nhắc đến ta với ca ca, chờ thời cơ thích hợp rồi nói sau cũng không muộn.”

Nam Cung trưởng lão hiện tại nhìn Phượng Khê vô cùng thuận mắt, liên tục gật đầu đáp ứng.

Trước khi đi còn nhét vào tay nàng một chiếc nhẫn trữ vật rồi nhanh chóng rời đi.

Phượng Khê thử dùng thần thức quét qua, bên trong khoảng chừng một triệu ma tinh, còn có vài bình đan dược quý giá.

Xem ra Nam Cung trưởng lão thật sự là vui mừng không nhỏ!

Nhưng... nàng không nhận.

Thả câu phải có dây dài, mới câu được cá lớn.

Duy chỉ có một việc nàng muốn làm ngay bây giờ đó là thu phục cái mộc kiếm điên khùng kia.

Vì vậy, nàng và Quân Văn cùng nhau trở lại Long Ngư Trì.

Còn chưa tới nơi đã nghe thấy tiếng quát lớn:

“Tiền chấp sự là tiền chấp sự, ta là ta!

Từ hôm nay, ca là người gác nơi này! Ai tới cũng phải nghe lời!

Vừa rồi chỉ là chút giáo huấn nhỏ, để các ngươi biết ai mới là chủ nơi này!

Chia việc lại từ đầu, ai muốn việc nhẹ nhàng thì phải biết điều một chút…”

Phượng Khê nhíu mày.

Trước đây Long Ngư Trì có hai chấp sự, nhưng vì làm mất mấy con cá Long Ngư quý hiếm, nên một người bị điều đi.

Gần đây vẫn là Tiền chấp sự trông coi.

Nghe giọng điệu này, chắc tân nhiệm Chấp sự vừa được điều đến.

Mới đến không lâu, người nọ đã nhìn thấy Phượng Khê và Quân Văn, liền nhếch môi cười lạnh:

“A, hai người các ngươi cũng rảnh rỗi đấy!

Hai cái tiểu phế vật, dựa vào da mặt dày mới vơ được tí chỗ tốt, cứ tưởng mình tài giỏi lắm?

Người ta chẳng buồn chấp thôi!

Từ giờ trở đi, muốn yên ổn thì ngoan ngoãn mà làm việc, đừng để ta phải ra tay!”

Phượng Khê vốn đã bực vì vụ mộc kiếm, giờ lại thấy đám tạp dịch bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cơn giận tức thì bốc lên đầu.

Nàng bước tới trước mặt Chu chấp sự, chỉ vào đám tạp dịch:

“Ngươi đánh?”

Chu chấp sự cười khẩy:

“Đúng, là ta đánh. Thì sao? Ngươi muốn ch.ó cắn áo rách xen vào việc người à?

Cũng không soi gương xem bản thân ra sao mà…”

Chưa dứt lời, thần thức đã nhói lên, cả người bị Phượng Khê đá thẳng xuống hồ!

Phượng Khê đứng trên bờ, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhếch môi:

“Rồi, ngươi nói lại câu vừa rồi xem!”

Loading...