Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 389
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:16
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
389. Mộc kiếm “ợ” một cái
Âu Dương đường chủ nghe xong, gật đầu liên tục, ngay cả Hoắc chấp sự cũng tán thành không ngớt.
Trong lòng Hoắc chấp sự thầm nghĩ: Không ngờ cái tiểu vô lại này trông thì cà chớn vậy mà lại có chút... nội hàm cơ đấy!
Phượng Khê thao thao bất tuyệt một tràng, sau đó hơi ngượng ngùng:
“Âu Dương đường chủ, ngài đừng cười, ta chỉ là cảm xúc dâng trào thì buột miệng thôi. Có chỗ nào chưa phải, xin ngài lượng thứ.”
Âu Dương đường chủ gật đầu:
“Tuy một vài chỗ hơi... lạc đề, nhưng ý tưởng tổng thể rất có lý.
Ngươi nói đúng, xử phạt không phải là mục đích ban đầu của Chấp Pháp Đường chúng ta. Ngăn ngừa tai họa từ sớm mới là điều quan trọng.
Quả thực nên lập một tổ đội chuyên tuyên truyền phổ pháp, nâng cao ý thức tuân thủ quy củ cho đệ tử.
Ngươi có kiến nghị cụ thể nào không?”
Phượng Khê lập tức kể một tràng như đọc bản thảo dài cả cuốn, nàng còn tự thấy tự hào chứ đừng nói là thổi, về khoản phổ pháp thi thố thì nàng đủ sức viết cả một quyển sách luôn ấy chứ!
Dù gì thì mỗi lần đến một địa bàn mới, việc đầu tiên nàng làm là nghiên cứu quy định nội quy nơi đó.
Âu Dương đường chủ nghe mà gật đầu không ngớt, ánh mắt nhìn Phượng Khê cũng nhuốm vài phần thưởng thức.
Ngay cả Hoắc chấp sự cũng bị nàng thuyết phục!
Tiểu vô lại này... quả thực có tài!
Âu Dương đường chủ tán dương Phượng Khê mấy câu, rồi bảo:
“Ngươi về sửa lại những gì vừa nói thành văn bản, nộp lại cho ta.”
Phượng Khê lập tức gật đầu đồng ý, sau đó rất biết điều cáo từ lui ra.
Âu Dương đường chủ cũng không giữ lại, chỉ khoát tay cho nàng rời đi.
Chờ nàng đi rồi, Hoắc chấp sự mới thở dài cảm khái:
“Chả trách Huyết Phệ Hoàn nhận nàng làm cháu gái, nha đầu này đúng là có bản lĩnh.”
Âu Dương đường chủ khẽ nhếch mép cười: “Cũng thú vị đấy.”
Hoắc chấp sự suýt nữa thì trừng rớt con ngươi ra ngoài.
Âu Dương đường chủ... cười!?
Hắn... vậy mà lại cười!?
Người ta gọi là "ngàn năm mặt than" mà nay cũng có ngày nứt ra được một nụ cười!?
Trong lúc hắn còn chưa hoàn hồn, Âu Dương đường chủ chậm rãi nói:
“Cô nương đó chắc cố tình loanh quanh cái cây ngoài kia cũng là để gặp ta một lần. Nhưng kiến nghị của nàng đúng là có lý, không cần chấp nhặt tiểu tiết làm gì.”
Hoắc chấp sự cũng mơ hồ đoán ra được, bèn hỏi:
“Đường chủ, ngài nói nàng làm vậy là có mục đích gì?
Ta đoán tám phần là muốn lấy lòng ngài, nhờ ngài nói vài lời tốt đẹp trước mặt phong chủ, để nàng được ở lại Lang Ẩn Uyên.”
Âu Dương đường chủ gật đầu: “Ta cũng nghĩ thế. Cứ xem biểu hiện tiếp theo của nàng đi.”
Hoắc chấp sự nghe mà lạnh sống lưng. Rõ ràng hôm trước Âu Dương đường chủ còn nói Huyết Vô Ưu là kẻ phiền phức, không nên thân nổi.
Thế mà hôm nay quay ngoắt 180 độ!?
Chẳng lẽ chỉ vì Huyết Vô Ưu nói hắn trông giống cha nàng!?
Lúc này, Phượng Khê đã cùng Quân Văn trở về Đa Bảo Các.
Hoa trưởng lão vốn dĩ chẳng muốn nhìn thấy nàng, nhưng đánh cược thua là phải chịu. Dù không tình nguyện, ông ta vẫn đưa sổ đăng ký bảo vật cho nàng.
Phượng Khê và Quân Văn liền rúc đầu vào nhau lật xem.
Cả hai liên tục phát ra tiếng trầm trồ:
“Tiểu muội, mau nhìn cái này nè, hợp với muội lắm luôn đó!”
“Ca à, muội thấy cái này cũng hợp huynh dữ thần luôn!”
Hoa trưởng lão: “……”
Mấy người coi chỗ ta như tiệm bán đồ Ma Khí mở tự do lựa chọn hay gì?!
Hai người lật xong, Phượng Khê đưa sổ trả lại cho Hoa trưởng lão.
Ông ta nén giận hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-389.html.]
“Âu Dương đường chủ tìm ngươi làm gì?”
Phượng Khê đáp ngay một câu chảnh chọe:
“Ngài đoán xem~”
Nói rồi xỏ dép chạy!
Hoa trưởng lão suýt nữa tức ói m.áu thêm lần nữa!
Sau đó, Phượng Khê lại cùng Quân Văn loanh quanh một hồi, rồi quay về nơi ở để tu luyện.
Sáng hôm sau, Phượng Khê dẫn Quân Văn đi tìm Nam Cung trưởng lão.
Dù chỉ là chức danh kiêm nhiệm, nhưng nàng vẫn rất "có tâm" với công việc.
Nam Cung trưởng lão thấy hai người đến thì vui vẻ, nói vài câu sơ lược rồi cho họ bắt đầu công việc.
Phượng Khê vẫn giữ nguyên phong cách tùy hứng: thấy cái nào thuận mắt thì ném vào chỗ rèn kiếm, thấy không ưa thì đá sang bên.
Ngược lại, Quân Văn thì nghiêm túc hơn nhiều.
Cách làm của hắn gần như giống hệt Nam Cung trưởng lão, ngoài trực giác về kiếm ra, còn cần mắt quan sát tinh tế và sự kiên nhẫn siêu phàm.
Nam Cung trưởng lão nhìn mà gật đầu hài lòng.
Tuy Huyết Vô Ưu là kiếm thể thiên phú khó kiếm, nhưng tiểu tử Huyết An Phương này lại có lòng bền chí và tinh thần nghiên cứu rất tốt.
Không ngờ món "quà tặng kèm" này lại ngon lành đến vậy!
Đúng lúc đó, Nam Cung trưởng lão có việc bèn giao cho hai người tiếp tục ghép ma kiếm, rồi rời đi.
Ngài vừa đi khỏi, Phượng Khê đã bắt đầu lười biếng.
Còn Quân Văn thì vẫn cặm cụi ghép từng mảnh kiếm.
Phượng Khê thầm cảm khái: Ngũ sư huynh tuy ngoài đời cà chớn thật đấy, nhưng mà xét về mặt kiếm đạo thì đúng là thiên phú dị bẩm, lại còn kiên trì nữa chứ!
Nàng cảm thấy hơi mệt, mặc kệ xung quanh đầy mảnh vụn ma kiếm, tìm một chỗ trống là ngả lưng nằm ngủ.
editor: bemeobosua
Một lúc sau, mộc kiếm lén lút chui ra từ nhẫn trữ vật.
Nó như sét đánh không kịp bịt tai, lao thẳng vào đống cặn ma kiếm!
Tiểu Hắc Cầu lập tức đánh thức Phượng Khê:
“Chủ nhân! Cái tên dê con ch,ết bầm Mộc kiếm đó trốn ra ngoài rồi! Nó chui vào đống cặn ma kiếm kìa!”
Phượng Khê giật mình tỉnh dậy, trong lòng có linh cảm bất ổn, vội vàng lao đến bới đống cặn kiếm.
Quân Văn thấy vậy liền hỏi:
“Tiểu muội, có chuyện gì vậy?”
Phượng Khê không kịp giải thích, chỉ la lớn:
“Ca! Mau giúp muội! Kiếm của muội chui vào trong rồi!”
Quân Văn sững người: Kiếm của muội?
Cái... mộc kiếm cũ nát kia á?
Dù khó hiểu nó chui vào bằng cách nào, hắn vẫn nhanh chóng giúp nàng bới đống cặn kiếm.
Và rồi... hai người cùng nhìn thấy những mảnh vụn ma kiếm mất hết ánh sáng, rồi tan thành bụi mịn.
Trong đầu họ đồng thời vang lên một ý nghĩ:
Toang rồi!
Đống cặn ma kiếm kia là báu vật mà Nam Cung trưởng lão quý như mạng, nếu ông ấy biết chúng bị phá hủy hết, chắc chắn sẽ đập chế,t hai đứa tại chỗ!
Ngay lúc ấy, mộc kiếm chui ra từ đống bụi mịn.
So với trước kia, nó đã hoàn toàn lột xác.
Toàn thân đen nhánh, bóng loáng phát sáng.
Sau đó... nó “ợ” một cái.
Phượng Khê: “……”
Quân Văn: “……”
Kiếm mà cũng biết... “ợ” à!?
Nhưng vấn đề lớn hơn giờ là...
Giờ giải thích sao với Nam Cung trưởng lão đây!?