385. Phải ngốc đến cỡ nào mới dám nhận cái mạng chứ!
Phượng Khê tỏ vô cùng hài lòng với biểu hiện của Tiểu Hắc Cầu.
Có điều, lúc lúc để khen nó, bởi đài cao vẫn còn một vị Nam Cung trưởng lão đang sừng sững nơi đó.
Sau khi Quân Văn đỡ dậy, nàng bày vẻ mặt áy náy, thấp thỏm bất an, thi lễ :
“Nam Cung trưởng lão, thực sự xin . Tuy là lỡ tay, nhưng cũng quấy nhiễu trật tự lớp học. Xin ngài cứ trách phạt!”
Nam Cung trưởng lão thấy nàng thành khẩn như thế, lửa giận trong lòng cũng tiêu tan gần hết.
“Nếu ngươi thấy thể khoẻ, cứ xuống nghỉ .”
Phượng Khê thi lễ, mới về chỗ .
Quân Văn cũng xuống theo.
Phượng Khê cứ tưởng thế là xong chuyện, ngờ Nam Cung trưởng lão mở miệng:
“Vừa ngươi cảm ngộ, cứ xem ngươi hiểu những gì .”
Phượng Khê: “……”
Quả nhiên, một lời dối, dùng trăm câu dối để vá !
với nàng, từng tám trăm tám mươi tám tiểu thuyết mạng, chuyện cỏn con như đáng bận tâm.
Nàng lập tức dậy, nghiêm túc :
“Nam Cung trưởng lão, điều khiến cảm ngộ sâu sắc nhất là cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
Tuy thuật ngự kiếm chủ yếu dựa điều khiển, nhưng nếu thể cộng hưởng cùng kiếm linh, khiến thần hồn dung hợp, thì uy lực tất nhiên tăng vọt. Thậm chí khả năng cần hao tổn ma khí bản mà vẫn ngự kiếm phi hành...”
Nam Cung trưởng lão ngừng gật đầu. Đợi nàng xong liền khen:
“Ngươi đúng! Nhiều vẫn lầm tưởng ma kiếm chỉ là vật phụ trợ, dùng thế nào thì dùng.
nếu ma kiếm kiếm linh, nó chính là vật sống. Không chỉ cần ma khí nuôi dưỡng, mà còn lấy thần hồn để tưới tắm.
Chỉ khi mới thể đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất...”
Phượng Khê mà tỏ vẻ vô cùng nghiêm túc. Trong quá trình còn khéo léo xen vài biểu cảm như ngờ vực, bừng tỉnh, sùng bái, kính nể…
Mà thầy, ai chẳng thích kiểu học trò thế ?
Nam Cung trưởng lão cũng ngoại lệ.
Không chỉ tan sạch tức giận lúc , mà còn cảm thấy nha đầu tạp dịch hề tầm thường.
Ham học, tiến bộ, ngộ tính!
Vì , khi buổi truyền pháp kết thúc, ông liền :
“Hai tạp dịch bên góc Tây Bắc , theo !”
Phượng Khê và Quân Văn rõ đầu cua tai nheo gì, nhưng vẫn tung tăng theo.
Không ít tử bóng lưng hai họ rời , đều tỏ vẻ ghen tị đến phát hờn, thầm nghĩ mắt thẩm mỹ của Nam Cung trưởng lão tám phần là vấn đề.
Bình thường chọn tử xuất sắc, chọn hai đứa tạp dịch, còn là sắp đến kỳ đuổi đảo nữa chứ!
Nam Cung trưởng lão thật phận thật của Phượng Khê và Quân Văn. Hắn bận tối mắt tối mũi, chẳng thời gian hóng mấy lời đồn vớ vẩn trong đảo.
Mãi đến khi đến nơi, ông mới sực nhớ : hai đứa chính là hai “tiểu phế vật” nhà Huyết gia.
Có điều, gọi tới , đuổi về thì cũng .
Ông dẫn hai họ một khu sân nhỏ, đưa gian phòng đầu tiên phía Tây.
Trong phòng ngổn ngang là mảnh vỡ ma kiếm.
Thật sự là mảnh vỡ, cái nát đến độ chỉ còn bột vụn!
Phượng Khê để ý thấy một mảnh ký hiệu, còn cả khuôn đúc kiếm. Xem chừng là phục chế mấy thanh ma kiếm ?
Nam Cung trưởng lão giải thích:
“Nơi là ma kiếm vỡ. Công việc của là ghép từng mảnh, đó chữa trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-385.html.]
Ta thấy hai ngươi khá linh hoạt, thử xem .
Nếu , sẽ điều các ngươi về việc trướng .”
Phượng Khê và Quân Văn vội vàng tỏ vui mừng khôn xiết, nhưng trong lòng thì gào :
Long Ngư Trì bao!
Thanh nhàn, mát mẻ, cá thơm rượu ngon!
Ai tới đây ráp mấy mảnh sắt gãy chứ!?
Sau đó, Nam Cung trưởng lão giảng phương pháp ghép nối, cực kỳ rườm rà! Phải quan sát từng vết nứt, dùng cả thần thức để cảm nhận, thử thử hàng ngàn mới khớp một thanh.
Phượng Khê cảm thấy đây là tra tấn thì đúng hơn!
Tên ngốc mới nhận cái việc !
Nam Cung trưởng lão dặn dò xong, để hai bắt đầu thực hành, còn tiếp tục công việc đó.
Quân Văn liếc Phượng Khê một cái, liền hiểu tiểu sư chẳng chút hứng thú gì.
Thế là, bắt đầu vẻ siêng năng bận rộn.
Bận rộn một cách nghiêm túc nhưng tất cả đều là diễn!
Phượng Khê cũng chẳng khác gì.
Tay thì bận, đầu thì nghĩ:
"Thịt nướng tối qua cũng ngon đó, nhưng vẫn bằng cá nướng!
Nếu thể đường hoàng nướng vài con cá Long Ngư vây tím thì tuyệt mấy..."
Lại nghĩ tới lời Hoa trưởng lão về biển hoa. Hừm, lão già tám phần ý . Tối nay hỏi tiền chấp sự cho rõ, xem nơi đó âm mưu gì giấu trong đám hoa !
Còn lão Nam Cung , chẳng bao giờ mới thả bọn họ rời nữa. Buồn c.hết !
……
Nam Cung trưởng lão xoa trán, rốt cuộc cũng xong việc, xem tiến độ hai .
Ông tới bên Quân Văn , lắc đầu.
Tuy cái thằng Huyết An Phương mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng, nhưng chẳng trò trống gì, đúng là chẳng thiên phú.
editor: bemeobosua
Ông tiến tới gần Phượng Khê, liền sững sờ như sét đánh.
Phượng Khê vẫn đang hồn vía lơ lửng, tiện tay vớ mấy mảnh sắt ném bừa vô mô kiếm. Mảnh thì trúng, mảnh thì văng ngoài, tiêu chuẩn dựa tâm trạng!
Ai rảnh mà khớp đúng chứ, chỉ cần tay ngơi nghỉ là !
Thế nhưng…
Dưới con mắt dày dạn kinh nghiệm của Nam Cung trưởng lão, ông chỉ liếc một cái là nhận , mấy mảnh vỡ nàng tiện tay ném … mà ghép khít khe hở!
Không sai biệt lắm, nàng thành một phần ba thanh ma kiếm !
Nói cách khác, trong vỏn vẹn hai canh giờ, nàng việc ông mất một tháng!
Nam Cung trưởng lão kích động đến nỗi khóe môi run rẩy:
Thiên tài!
Đây tuyệt đối là thiên tài!
Nàng thiên phú trời ban trong việc cảm ứng ma kiếm!
Nhân tài như tuyệt đối thể để tuột khỏi tay!
Ông liền sang, vỗ bàn:
“Tiểu Vô Ưu , về ngươi khỏi về nuôi cá nữa. Từ nay theo tạp dịch là !
Không, đúng! Bây giờ lập tức tìm phong chủ, xin cho ngươi thăng nội môn tử Lang Ẩn Uyên!
Còn ca ngươi nữa, tuy phế, nhưng thể dựa ngươi, cho ngoại môn cũng ...”