Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 384
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
384. Muội đúng là quá hiếu học!
Đêm nay, Phượng Khê chỉ chợp mắt một canh giờ, thời gian còn lại đều dốc hết vào tu luyện.
Quân Văn bị kích thích, cũng không chịu kém cạnh.
Hôm qua tại đáy hồ Thiên Thủy, nàng trông thấy mấy tên đệ tử thân truyền đều đã đạt đến cảnh giới Ma Anh trung kỳ, có kẻ thậm chí đã bước vào cảnh giới Ma Anh đại viên mãn, chỉ còn một bước nữa là chạm đến Hóa Thần.
Nếu nàng muốn vượt qua bọn họ, chỉ có thể càng thêm liều mạng.
Sáng sớm hôm sau, Phượng Khê lôi kéo Quân Văn ra cửa.
Tu luyện tuy trọng yếu, nhưng quen thuộc hoàn cảnh xung quanh cũng quan trọng không kém.
Ban ngày ngao du đây đó, ban đêm âm thầm liều mạng.
Hai người tới thiện đường ăn sáng, Phượng Khê liền phát hiện nhóm tạp dịch trong thiện đường đối với mình đã thân thiện hơn hẳn hôm qua.
Lúc múc cháo hải sản, người nọ còn cố ý vét thêm cho nàng một ít hải sản bỏ vào bát.
Kết quả là, hải sản trong bát Phượng Khê còn nhiều hơn cả cơm trong bát Quân Văn.
Quân Văn: “……”
Tính, ch.ết lặng.
Phượng Khê ngẫm lại, chắc là đám tạp dịch đổi thái độ vì hai lý do: một là biết nàng không phải hạng dễ chọc, hai là hôm qua nàng nói mấy lời trong thiện đường, có lẽ khiến đám người này cảm thấy hả giận.
Dù gì thì cũng đều là tạp dịch, ai mà chẳng chướng mắt lũ đệ tử cao cao tại thượng kia?
Ăn xong bữa sáng, Phượng Khê một mình đi chuyến tới Đa Bảo Các tìm Hoa trưởng lão.
Hoa trưởng lão vừa thấy nàng bước vào, còn tưởng nàng không chịu nổi quả đắng của “Núi sông Càn Khôn Nghiên”, đến đây đòi lý lẽ.
Kết quả, Phượng Khê vừa vào đã nói lời cảm kích, sau đó còn nâng Núi sông Càn Khôn Nghiên lên tận mây xanh, khen ngợi như thể đó là một đóa hoa xinh đẹp tuyệt trần.
Hoa trưởng lão chẳng tin lấy một chữ.
Trong lòng thầm nhủ: “Rõ ràng là cố tỏ vẻ ta đây mập mạp!”
Cuối cùng, Phượng Khê còn hỏi một câu:
“Lang Ẩn Uyên đây có chỗ nào vui vẻ đáng để đi chơi không? Ngài đề cử thử xem!”
Ánh mắt Hoa trưởng lão thoáng lóe sáng:
“Tây Bắc góc Thiên Thủy Thần Đàm có một mảnh hoa hải, bên trong còn có suối thanh, mấy đệ tử thường tụ họp ở đó.
Chi bằng các ngươi cũng tới đó dạo một vòng?”
Phượng Khê gật đầu: “Được! Vậy ta với ca ta cố mà tránh xa nơi đó ra!”
Nói xong, tung tăng chạy mất.
Hoa trưởng lão: “……”
Tuy rằng lão quả thật có tâm tư xấu xa mà đề cử chỗ kia, nhưng nghe nàng nói kiểu đó, vẫn cảm thấy tức muốn ch.ết!
Chẳng trách nàng lọt vào mắt tên tai họa Huyết Phệ Hoàn kia, thật đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!
Ra khỏi Đa Bảo Các, Phượng Khê cùng Quân Văn bàn bạc, quyết định tới quảng trường truyền pháp của Thiên Xu Phong xem thử.
Tối hôm qua lúc ăn thịt nướng, tiền chấp sự từng nói mồng mười lăm hằng tháng đều có buổi truyền pháp công khai, ngay cả tạp dịch cũng có thể đến nghe.
Biết đâu lại có ích cho tu luyện.
Khi hai người tới nơi, buổi truyền pháp đã bắt đầu.
Trên đài cao, một vị trưởng lão tóc trắng đang giảng đạo, là bài về ngự kiếm phi hành.
Phượng Khê tức thì nản chí!
Trò này nàng sớm biết rồi!
Tuy trình độ ngự kiếm không cao, nhưng nàng bay thì chẳng kém ai!
Nhưng tới cũng tới rồi, bỏ đi thì không ổn.
Thế là, nàng cùng Quân Văn tìm một chỗ ngồi xuống.
Nghe được một lúc, mí mắt nàng bắt đầu đánh nhau. Dù sao đêm qua nàng ngủ có một canh giờ, giờ đã cạn pin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-384.html.]
editor: bemeobosua
Lúc đầu còn cố chống đỡ, nhưng cuối cùng thì… thôi vậy.
Dù sao cũng không ai để ý nàng mà.
Chỉ tiếc, lý thuyết thì vậy, thực tế lại không.
Chính là bởi vì nàng quá nổi danh!
Ban đầu, đám người xung quanh còn dịch ra xa một chút, chẳng mấy chốc nàng với Quân Văn đã thành “cô đảo” giữa biển người.
Trên đài cao, trưởng lão Nam Cung muốn không để ý cũng khó.
Ông nhíu mày: “Tạp dịch ở góc Tây Bắc kia, đứng lên!”
Quân Văn tưởng gọi mình, liền đứng dậy ngay.
“Không phải ngươi! Là cái đứa bên cạnh ngươi kia!”
Kỳ thực, lúc Quân Văn vừa đứng dậy, Phượng Khê đã tỉnh.
Nghe Nam Cung trưởng lão gọi tên, biết ngay là không ổn.
Người thường thì hẳn sẽ hoảng loạn luống cuống, còn nàng… liền “ngất” luôn trên đất!
Quân Văn – vai phụ thức thời – lập tức diễn theo:
“Tiểu muội!
Hôm qua muội bị thương ở Thiên Thủy Thần Đàm, ta đã bảo hôm nay đừng đến nghe giảng, muội lại không chịu!
Giờ thì ngất ra đó! Muội đúng là quá hiếu học!”
Phượng Khê âm thầm cho ngũ sư huynh điểm ngay một cái like 360 độ không góc ch.ết!
Tốc độ nhập vai của huynh thật sự không thể đùa được!
Trên đài cao, Nam Cung trưởng lão: “……”
Hai đứa nhà ngươi diễn tuồng cho ta xem đấy à?!
Xem ta là đồ ngốc sao?!
Ông vừa định phát tác, Phượng Khê đã “nhỏ giọng” thì thầm:
“Ca, nếu là người khác giảng còn đỡ, nhưng Nam Cung trưởng lão là trưởng lão uyên bác nhất Lang Ẩn Uyên, lời giảng thâm nhập thiển xuất, dễ hiểu mà lại tinh tế, giúp người khai thông đạo tâm, như được thể hồ quán đỉnh!
Không ngoa khi nói, nghe một khóa của người, đỉnh được ba năm tu luyện!
Không nghe thì đáng tiếc vô cùng!
Vừa rồi muội nghe đến chỗ ‘Ngự kiếm chi thuật, cần điều tức, bảo nguyên thủ nhất, người kiếm hợp nhất, tuần hoàn vô cùng, sinh sinh bất tức’… muội bỗng thấy tâm linh chấn động, trong lòng sôi trào, không chịu nổi mà ngất đi!
Mau đỡ muội dậy, muội phải đến xin lỗi Nam Cung trưởng lão…”
Nam Cung trưởng lão lập tức tiêu bớt nửa phần lửa giận.
Một mặt là vì được đội mũ cao, mặt khác, những lời nàng nói quả thực là ông vừa mới giảng, chứng tỏ nàng không hề ngủ gật.
Chỉ là… không ngờ tất cả đều là do Tiểu Hắc Cầu truyền thụ lại cho nàng.
Tiểu Hắc Cầu giờ đây cảm thấy nguy cơ ngập đầu.
Chẳng cần nói nhiều, nó nhìn ra ngay: cái tên Lôi Kiếp ngu ngốc kia sớm muộn cũng bị chủ nhân vô lương tâm thu về tay.
Mà dù tên kia có ngốc, bản lĩnh thì không tệ!
Vị trí linh sủng số một của nó đang nguy khốn ngập tràn!
Nó phải xoay người phản công!
Dốc sức cọ hảo cảm, khiến cho chủ nhân cho dù muốn phụ bạc cũng chẳng đành lòng!
Vì thế, lúc Phượng Khê ngủ, nó vẫn ngồi nghe giảng nghiêm túc.
Nghe hiểu hay không không quan trọng, nhớ kỹ là được!
Lỡ đâu bị gọi lên thì sao?
Sự thật chứng minh: nó không uổng công luyện tập!
Cơ hội, luôn thuộc về “cầu” có chuẩn bị…!