Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 382
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:41:00
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
382. Hoa trưởng lão tức đến độ sắp hóa luôn thành Hóa trưởng lão!
Hoa trưởng lão nhìn chằm chằm Phượng Khê trong tay cầm lưu ảnh thạch, hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Kinh ngạc?
Kinh hách thì đúng hơn!
Hắn có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ Phượng Khê lại dám ghi lại quá trình lấy bảo vật trong bảo khố!
Người bình thường ai làm ra chuyện đó chứ?!
Ngay lúc hắn còn đang ngẩn người, Phượng Khê thở dài một tiếng:
"Hoa trưởng lão, ngài có phải đang thắc mắc vì sao ta lúc nào cũng mang theo lưu ảnh thạch?
Là vì ta từng bị người ta hãm hại đó!
Lúc trước ta đi mua đồ trong một cửa hàng, bị tên chủ vô lương tâm vu vạ phá hoại đồ vật của hắn, ta có miệng cũng không biện minh được.
Từ đó về sau, ta liền sinh ra cái nết hễ dính dáng đến tài vật là ta mở lưu ảnh thạch trước đã.
Thật ra thì phần lớn thời gian cũng chẳng dùng đến, dù sao trên đời này vẫn còn nhiều người tốt.
Ngài nói đúng không?"
Hoa trưởng lão: “……”
Tuy không có chứng cứ, nhưng ta cảm thấy rõ ràng ngươi đang ám chỉ ta.
Phượng Khê chớp chớp mắt:
"Hoa trưởng lão, dù không có lưu ảnh thạch thì lời ngài nói cũng đâu có đúng?
Mấy món bảo vật kia mà chỉ cần ném nhẹ một cái là vỡ, vậy đó không phải Ma Khí cấp Địa, mà là đồ sứ mất rồi?!
Hay là ban đầu mấy món Ma Khí cấp Địa kia vốn đã hỏng, ngài định bắt ta gánh tội thay?
Nếu mà đúng vậy thật, chậc chậc! Việc này lớn rồi!
Ta không thể không báo lên Chấp Pháp Đường được!
Tội gì ấy nhỉ? Đại khái là trông coi mà để mất, nghiêm trọng hơn thì trộm cắp nội bộ!
Không ngờ, thật không ngờ, nhìn ngài ngoài mặt trung hậu như vậy, hóa ra lại là một... giàn hoa!"
Hoa trưởng lão rốt cuộc chịu không nổi, gầm lên:
"Ngươi nói bậy! Đám Ma Khí cấp Địa kia còn nguyên vẹn, làm gì có món nào hư!"
Nói xong câu này, hắn lại thấy... ừm, nói ra cũng nhẹ cả người.
Phượng Khê cười:
"À~~~ thì ra không hư nha!
Sao ngài không nói sớm? Làm hại ta lo lắng suốt nửa ngày!
Nói thật, lưu ảnh thạch trong bảo khố này căn bản không dễ mở, ta loay hoay cả buổi vẫn chưa dùng được.
Nhưng mà hiện tại lại hữu ích ghê, lời ngài nói nãy giờ, đều bị ta ghi lại hết rồi!
Nếu đám bảo vật kia thật sự không hư, vậy ngài chính là ăn nói vu khống trắng trợn!
Không ngờ đấy, không ngờ một vị trưởng lão lại đi bày trò rẻ tiền vu oan một tiểu cô nương như ta, thật sự là mở rộng tầm mắt!"
Hoa trưởng lão tức đến hóa luôn thành... Hóa trưởng lão*! (*ý là tức đến biến hình luôn á=))) )
Sợi tóc đều muốn dựng ngược lên!
Bị một con nhóc xoay vòng vòng, sống uổng phí từng này tuổi đầu!
Quả thật là sỉ nhục không để đâu cho hết!
Phượng Khê thấy sắc mặt hắn như muốn nổ tung, liền vội lùi lại hai bước:
"Hoa trưởng lão, xin bớt giận, giận quá hại thân đó!
Huống hồ, một bậc cao nhân như ngài mà đi tức giận với một kẻ lưu manh như ta, thật không đáng!"
Hoa trưởng lão: "……"
Ngươi tự nhận thức cũng rõ ràng đấy chứ.
Hắn mặt đen sì hỏi:
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"
Phượng Khê cười như hoa nở:
"Ngài muốn công khai giải quyết hay riêng tư dàn xếp?"
"Giải quyết công khai là sao? Riêng tư là sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-382.html.]
"Công khai thì ta sẽ đến Chấp Pháp Đường cáo trạng ngài. Vương tử phạm pháp xử như thứ dân, ta tin Chấp Pháp Đường sẽ cho ta một công đạo.
Còn riêng tư thì... ngài nhận ta làm đồ đệ đi!
Ta thấy hai ta hợp ý lắm, chắc chắn sẽ là tình thầy trò thắm thiết!"
Hoa trưởng lão tức đến bật cười:
"Nhận ngươi làm đồ đệ?
Ta thà nhận cái đầu heo còn hơn nhận ngươi!
Ngươi đừng có mơ!"
Phượng Khê thở dài:
"Thôi được, dưa hái xanh không ngọt. Ngài không chịu thu ta làm đồ đệ, vậy thì lấy tiền giải quyết đi!
Ngoài món Ma Khí cấp Địa bị hư kia, ngài thêm cho ta chín món Ma Khí cấp Địa nữa, thành trọn bộ mười món, tròn trịa đẹp đẽ!"
Hoa trưởng lão thật sự muốn vả cho nàng một phát bay màu!
Nhưng nghĩ đến thân phận Thánh cô Huyết Ma tộc của nàng, rồi lại nghĩ đến gia gia nàng... thôi thì đành nén giận.
"Ma Khí cấp Địa thì miễn đi! Ta bồi thường ngươi hai triệu ma tinh với hai bình đan dược cấp Địa.
Muốn thì nhận, không muốn thì cút!"
Phượng Khê gật đầu thỏa mãn:
"Được rồi, chốt vậy đi!"
Hoa trưởng lão: … Còn cho hơi nhiều!
Nhưng lời đã ra khỏi miệng, không tiện rút lại.
editor: bemeobosua
Hắn đưa ma tinh và đan dược cho nàng xong, lại nói:
"Ngươi nãy giờ chưa rút số, tùy tiện chọn một số thứ tự đi."
Phượng Khê suy nghĩ một chút, thứ nhất chắc chắn là hàng ngon, bèn nói:
"Vậy ta lấy số một!"
Hoa trưởng lão nhìn nàng một cái:
"Được."
Sau đó vào bảo khố lấy ra một hộp ngọc, đưa cho Phượng Khê.
Phượng Khê mở hộp ra, đầy lòng chờ mong, lại thấy bên trong chỉ có một khối nghiên mực, mặt nghiên còn nứt, thiếu mất một góc.
Phượng Khê:
"…… Hoa trưởng lão, ngài không phải tiện tay vớ đại món phế phẩm nào đó để lừa ta chứ?
Cái này mà gọi là Ma Khí cấp Địa?
Có ích lợi gì?"
Hoa trưởng lão hừ lạnh một tiếng, rút bộ đăng ký trân phẩm ra cho nàng tự xem.
Phượng Khê vừa mở ra liền thấy trên trang đầu tiên là khối nghiên mực này, ghi rõ:
"Núi sông càn khôn nghiên.
Nguyên là Ma Khí cấp Thiên, sau bị hư tổn xếp xuống cấp Địa.
Dùng để đựng ma mặc, tăng hiệu quả và phẩm cấp khi luyện ma phù."
Phượng Khê giật mình, cái này hình như cùng họ hàng với cây bút Núi sông càn khôn và cái Càn Khôn Phiên của nàng mà!
Được rồi, thế thì lấy!
Nàng thầm nghĩ, lần sau cứ nhắm hàng xịn trong bảo khố, chọn số mà rút, đỡ phải loay hoay.
Đáng tiếc, bộ đăng ký vừa lóe lên trong tay nàng đã bị Hoa trưởng lão giật lại.
"Đồ đã tới tay, cút đi cho ta!"
Hoa trưởng lão khỏi cần diễn, chỉ mong tiễn nàng đi càng sớm càng tốt.
Phượng Khê cười ngọt ngào:
"Vậy ta đi trước, hôm nào lại tới tìm ngài uống trà luận đạo nha!"
Hoa trưởng lão: "……"
Luận cái rắm ấy!
Cả đời này lão không muốn gặp lại ngươi nữa đâu!
Nhưng nghĩ đến khối Núi sông càn khôn nghiên kia bị nàng lấy mất, khóe môi lại không nhịn được cong lên...