Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 381

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

381. Lang Ẩn Uyên các người đúng là biết chơi nha!

Hoắc chấp sự gật đầu đáp lời, quay về Chấp Pháp Đường.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy Phượng Khê đang ngồi thong dong uống trà, dáng vẻ thảnh thơi, trước mặt bày đầy điểm tâm hoa quả, sắc hương quyến rũ.

Hoắc chấp sự: “…”

Hắn vốn định lên lớp vài câu, nhưng ngẫm lại… thôi nuốt vào.

Tốt nhất là nhanh chóng đưa miếng thịt phiền toái này đi cho khuất mắt, kẻo lại bị nàng thao thao bất tuyệt làm nhức đầu.

Thật lòng mà nói, mỗi lần nghe nàng nói là hắn lại thấy… não muốn nứt ra.

Thế là, hắn lược thuật lại lời dặn của Âu Dương đường chủ.

Phượng Khê thở dài một tiếng:

“Dù một kiện Ma Khí cấp Địa có hay ho thế nào, cũng chẳng bù đắp nổi thương tổn tinh thần của ta. Nhưng nếu Âu Dương đường chủ đã có lời, ta cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Thôi thì… cứ vậy đi!

À đúng rồi, Hoắc chấp sự, trước đây hình như ngài từng nói không cho ta tùy tiện đi lại khắp nơi, phải không nhỉ? Hay là ta nhớ nhầm?”

Hoắc chấp sự: “… Ừm, ngươi nhớ nhầm rồi, không có chuyện đó đâu.”

Hiện tại, Hoắc chấp sự chỉ mong nàng mau mau cuốn xéo đi. Chỉ cần nhìn thấy nàng thôi là đầu óc lại đau như búa bổ.

Phượng Khê lúc này mới ung dung cùng Quân Văn rời đi.

Nàng gây chuyện là có lý, nói có sách mách có chứng, có chuẩn bị mới dám nháo.

Thiên hạ ai cũng nói Lang Ẩn Uyên địa vị siêu nhiên, nhưng bọn họ chỉ biết một mà không biết hai.

Dù địa vị có cao đến mấy, cũng phải dựa vào toàn bộ Ma tộc chống lưng.

Nàng không tin bọn họ dám thực sự xử lý một Thánh cô Huyết Ma tộc như nàng!

Cho nên đấy, nàng mới hay khoác thêm cái áo choàng "Thánh cô" mỗi khi ra cửa.

Đến lúc mấu chốt, trò chơi nhỏ ấy lại có thể cứu mạng thật ấy chứ!

Vả lại, nàng nào có gây chuyện vô lý đâu? Rõ ràng là có lý, sợ gì ai?!

Phượng Khê không quay về Long Ngư Trì mà cùng Quân Văn thẳng tiến Đa Bảo Các nhận Ma Khí cấp Địa.

Phải nắm chắc đồ trong tay, tránh đêm dài lắm mộng.

Trên đường, không ít người chỉ trỏ bàn tán. Phượng Khê và Quân Văn chẳng thèm để tâm, dáng vẻ như "trời đất này ta là nhất", bước đi đầy ngạo nghễ, tiến vào Đa Bảo Các.

Đa Bảo Các là một toà tiểu lâu bốn tầng.

Khác với các bộ phận khác, nơi này không có đệ tử hay chấp sự, chỉ có bốn vị trưởng lão trấn thủ.

Phong trưởng lão, Hoa trưởng lão, Tuyết trưởng lão và Nguyệt trưởng lão.

Mỗi người phụ trách một tầng, tương ứng với Ma Khí cấp Thiên, Địa, Huyền và Hoàng.

Cũng dễ hiểu thôi, trong Đa Bảo Các toàn là bảo vật quý hiếm, phải có cao thủ trấn giữ mới được.

Phượng Khê và Quân Văn vừa vào, liền tìm đến Hoa trưởng lão – người phụ trách Ma Khí cấp Địa.

Hoa trưởng lão này... chẳng có tí “hoa” nào trên người cả.

Gầy trơ xương, như bộ hài cốt khoác thêm lớp da mỏng, ánh mắt thì lạnh lẽo đến rợn người.

Phượng Khê thầm nghĩ, Lang Ẩn Uyên đúng là biết dùng người. Nhét ông này ngồi ngoài cổng là dọa vỡ mật mấy tên trộm liền.

Nàng mỉm cười hành lễ:

“Hoa trưởng lão, ta phụng mệnh Chấp Pháp Đường văn điệp, đến nhận một kiện Ma Khí cấp Địa.”

Nói rồi, nàng đưa văn điệp Hoắc chấp sự đưa cho.

Hoa trưởng lão liếc qua, khẽ phất tay. Sau lưng ông ta mở ra một cánh cổng chỉ đủ một người chui lọt.

“Vào chọn một món đi.”

Phượng Khê hơi bất ngờ, không ngờ còn được tự chọn nữa.

Nếu vậy thì… người Lang Ẩn Uyên cũng không tệ lắm nhỉ?

Nàng bảo Quân Văn chờ bên ngoài, mình thì đi vào.

Vừa bước qua cửa, Phượng Khê liền cảm thấy choáng váng, cố lắm mới giữ được tỉnh táo.

Xem ra, cánh cửa này chính là một Truyền Tống Trận.

Cũng đúng thôi, ai mà ngốc tới mức đặt bảo vật thật trong toà lầu chứ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-381.html.]

Một lát sau, nàng đứng vững dưới đất, mắt mũi cũng khôi phục lại bình thường.

Phượng Khê nhìn quanh, ngạc nhiên thấy toàn giá để hàng, trên đó chỉ ghi số thứ tự, tuyệt không thấy bóng dáng Ma Khí đâu.

Nàng đang nghi hoặc thì âm thanh của Hoa trưởng lão vang lên từ bốn phương tám hướng:

“Ngươi cứ đi dọc các giá, dựa vào cảm giác mà chọn lấy một bảng số. Sau đó đem bảng số ra, ta sẽ đưa ngươi Ma Khí tương ứng.”

Phượng Khê lập tức cung kính gật đầu.

Thầm nghĩ: Người Lang Ẩn Uyên đúng là biết chơi!

Còn chơi… blind box cơ đấy!

Dựa vào cảm giác hả?

Trò này thì có cảm giác cái nỗi gì?

Nhưng nàng vẫn thử bước tới một kệ hàng bên cạnh, thử cảm nhận.

Không có gì xảy ra.

Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, chẳng lẽ dùng thần thức?

Vậy là liền phát thần thức ra.

Ấy! Quả thật có biến!

Dưới thần thức, nàng mơ hồ cảm nhận được có vật thể bên trên… còn đang tránh né!

Phượng Khê bĩu môi, tiếp tục tiến về phía trước.

editor: bemeobosua

Quả nhiên, những Ma Khí kia đều tránh né thần thức của nàng.

Phượng Khê nghĩ thầm: “Dưa hái xanh không ngọt, tìm cái nào không trốn tránh là được chứ gì.”

Thế nhưng, đi hết chín dãy giá, cái nào cũng né.

Không có món nào chịu ngoan ngoãn hiện thân dưới thần thức.

Phượng Khê bắt đầu nghi ngờ phương pháp mình dùng sai, định chọn bừa một bảng số, dù sao cũng là cấp Ma Khí cấp Địa, chắc cũng không đến nỗi quá tệ.

Nào ngờ, vừa định với tay lấy, phía xa một loạt giá đổ rầm rầm, kéo theo cả đống khác ngã nhào theo.

Một trận âm thanh hỗn loạn vang lên.

Ngay sau đó, Phượng Khê bị truyền tống ra ngoài.

Hoa trưởng lão với gương mặt hốc hác cười như hoa sen nở rộ (phiên bản héo úa):

“Huyết Vô Ưu, ngươi làm đổ giá hàng, khiến 108 kiện Ma Khí cấp Địa bị tổn hại.

Thôi thì món Ma Khí kia xem như bồi thường cho ngươi, còn phí sửa chữa… áng chừng tròn một trăm triệu ma tinh.

Ta sẽ báo lại Huyết gia các ngươi để đòi bồi thường. Ngươi có thể về rồi đó!”

Phượng Khê trầm mặc nhìn ông ta.

“Hoa trưởng lão, ngài là đang… ăn vạ đấy à?”

Hoa trưởng lão vẫn cười, chỉ là nụ cười chẳng chạm tới mắt:

“Tiểu nha đầu, nói chuyện đừng khó nghe vậy. Ta chỉ đang tái hiện lại những gì ngươi từng làm mà thôi.”

Lời này rõ ràng là ám chỉ chuyện ngọc trâm lần trước chỉ là trò “tự biên tự diễn”.

Được rồi… ngọc trâm đúng là nàng tự tay làm hỏng thật.

Nhưng nàng mất đi lôi điện chi lực kìa!

Thứ đó không phải chỉ một món Ma Khí cấp Địa là có thể bù đắp!

Chỉ là nàng không ngờ, Hoa trưởng lão cũng mặt dày không kém mình.

Ai…

Trên đời quả nhiên luôn có người mặt dày hơn mình!

Nghĩ vậy, nàng lấy ra một khối lưu ảnh thạch.

Rồi… chớp mắt với Hoa trưởng lão, giọng điệu ngọt xớt:

“Hoa trưởng lão, ngài xem thử cái này là gì nè?

Bất ngờ không? Kinh ngạc chưa?”

Hoa trưởng lão: “…”

Gương mặt như đóa hoa sen kia… rơi từng cánh, từng cánh. Héo úa.

Loading...