377. Hôm nay chúng nghỉ ngơi
Tiền chấp sự trợn mắt há mồm, cảm giác ch.ết cho .
Hắn một con nhãi Ngưng Nguyên tầng sáu nhục nhã liên tiếp, sống mà chút thể diện gì nữa thì sống để gì?
Phượng Khê dịu giọng an ủi:
“Tiền chấp sự , ngươi cũng đừng để trong lòng quá, sẽ nhiều dẫm vết xe đổ của ngươi, đến lúc đó ngươi , trong lòng sẽ thấy cân bằng hơn thôi!”
Tiền chấp sự: Con nhãi đúng là… giỏi an ủi kiểu quái gì ?
Phượng Khê đưa cho một bình sứ nhỏ:
“Trong là đan dược bí chế của Huyết gia bọn , bồi bổ thần thức . Coi như là chút thành ý nhận của !”
Đánh xong mới phát kẹo ngọt, ngọt đến mức hơn cả mật.
Tiền chấp sự thuận nước gật đầu, ngậm đắng nuốt cay nhận lấy, đó sắp xếp cho Phượng Khê chọn công việc tạp dịch.
Phượng Khê lượn một vòng giữa đám công việc, cuối cùng chọn một việc: rửa sạch thủy thảo (cỏ nước).
Tiền chấp sự suýt nữa nghẹn thở đến bật ngửa!
Cá long ngư vảy tím yêu cầu chất lượng nước cực kỳ cao, mấy loại cỏ dại cũng thể nước nhiễm bẩn, nên cần định kỳ dọn dẹp. mà cỏ nước cũng chu kỳ sinh trưởng, thể lúc nào cũng rửa, gì chuyện ngày nào cũng dọn!
Đừng là nghỉ một ngày, nghỉ năm ngày cũng thành vấn đề!
lời , chỉ còn cách cắn răng chấp nhận.
Phượng Khê và Quân Văn chọn luôn hai căn phòng gần sân, mỗi một gian.
Theo quy định thì tạp dịch ở bốn một phòng, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Ngay cả tiền chấp sự còn đá xuống hồ, ai dám tự chuốc khổ?
Hơn nữa, Phượng Khê còn mạnh miệng tuyên bố:
“Ta với ca vốn là Lang Ẩn Uyên thu nhận, bây giờ chỉ ở tạm Long Ngư Trì thôi. Cho nên cũng tính là tạp dịch gì cho cam, mấy quy củ với tác dụng !
Gặp chuyện gì thì cứ chuyện đàng hoàng, nhưng nếu ai khiến bực , thì đừng trách tay khách sáo. Một chọc , quật ch.ết một !”
Đám tạp dịch Long Ngư Trì lập tức câm như hến, im phăng phắc như ve ngủ đông.
Không dây nổi! Thật sự dây nổi!
Bọn họ thậm chí từng sợ tiền chấp sự như !
Dù tiền chấp sự còn giữ quy củ, cái vị Huyết Vô Ưu thì đúng là… vô hết chỗ !
Phượng Khê đơn giản một vòng xem xét trong ngoài phòng, rửa mặt leo lên giường ngủ. Dù gì cũng nửa đêm .
Lang Ẩn Uyên tĩnh lặng, Phượng Khê ngủ ngon lành, còn mơ thấy cá nướng.
Mùi hương chân thật đến mức khiến thèm thuồng.
Sáng sớm hôm , bộ đồ tạp dịch Long Ngư Trì mới, Phượng Khê dạo sân.
Quân Văn động tĩnh bên ngoài, cũng nhanh chóng bước .
Hắn dậy từ sớm, nhưng sợ đánh thức Phượng Khê nên vẫn ở trong phòng tu luyện.
“Ca, thôi, đưa ăn sáng!”
Quân Văn nhíu mày:
“Muội nhà ăn ở ?”
“Ừ, hôm qua mấy bên Tạp Sự Đường tám chuyện nên . Muội còn trong bảy phong thì thức ăn ở Thiên Xu Phong là ngon nhất.
Nên khi chúng phân đến Long Ngư Trì, im re, chẳng buồn nữa.”
Quân Văn: ……
Muội cũng thật tiền đồ đấy!
Đang chuyện thì Phượng Khê thấy tiền chấp sự, liền tươi rói chào hỏi:
“Tiền chấp sự, chào buổi sáng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-377.html.]
Tiền chấp sự: “…… Sớm.”
Hắn thật sự phục sát đất cái con nhãi !
Ngày hôm qua náo loạn như , hôm nay tỉnh bơ như từng xảy chuyện gì!
Đang nghĩ ngợi thì Phượng Khê tiếp:
“Hôm qua với ca một ngày công , hôm nay với ngày mai nghỉ ngơi nha.
Bọn ăn sáng , lát nữa rảnh sẽ dạo một vòng, nếu ngươi việc thì cứ gửi tin nhắn.”
Tiền chấp sự: “……”
Ngươi còn hổ ?!
Hôm qua mà tính là công á?
Đừng đến việc nhổ cỏ, đến nước ngươi cũng thèm dính tay !
mà… thật sự dám hó hé một câu.
Chỉ thể trơ mắt Phượng Khê và Quân Văn bỏ .
Lờ mờ còn tiếng Phượng Khê vọng :
“Chẳng trách ai cũng bảo Lang Ẩn Uyên là chốn , ngay cả tạp dịch cũng thong dong như . Không chốn thì là gì?”
Tiền chấp sự loạng choạng, suýt nữa trượt chân té sấp mặt.
Tự nhủ với bản , dù ba tháng nữa cái sát tinh cũng sẽ rời … ráng nhịn.
Nhẫn nhịn là một loại mỹ đức!
Phượng Khê và Quân Văn nhanh tìm đến nhà ăn của Thiên Xu Phong, từ xa ngửi thấy mùi thơm nức mũi.
Nhà ăn chia hai khu vực rõ ràng: một bên cho tạp dịch, một bên cho tử chính thức của Lang Ẩn Uyên, mà thức ăn hai bên cũng khác một trời một vực.
Phân biệt đối xử hiện rõ mồn một.
Phượng Khê tiện tay chọn hai món ở khu vực tạp dịch, cùng Quân Văn tìm bàn trống xuống ăn.
Hai đang ăn thì khu tử chính thức vang lên giọng lớn tiếng đùa cợt:
“Nghe gì ? Hôm qua hai tên phế vật cầm lệnh bài tới, định xin tử Lang Ẩn Uyên tụi đó!”
“Buồn nhất là, cả bảy vị phong chủ ai thèm nhận, vì bọn họ mới chỉ tu vi Ngưng Nguyên tầng sáu!
Cuối cùng đá xuống Long Ngư Trì tạp dịch!”
“Tạp dịch cũng xứng ! Ba tháng nữa là đuổi cổ ngoài!
Người phận chứ!
Tưởng cái lệnh bài là thành tử Lang Ẩn Uyên ? Nằm mơ!”
“Nếu vì bọn họ, hôm qua mất mười hai con cá long ngư vảy tím, đen đủi thật sự!”
……
Phượng Khê nhướn mày, chẳng chẳng rằng.
Dù cũng là mới, nên giữ điệu thấp một chút thì hơn.
Quân Văn thấy Phượng Khê phản ứng gì, cũng lặng lẽ tiếp tục ăn.
Mặc dù đồ ăn của tạp dịch kém xa bên tử, nhưng cũng tệ, thậm chí còn chứa ma khí khá dồi dào.
lúc , một tên tử thấy Phượng Khê và Quân Văn, liền hóng hớt hỏi:
“Ê, hai là tạp dịch Long Ngư Trì ?
Thấy hai tên ngu xuẩn hôm qua ?
Kể tụi với!”
Phượng Khê đặt đũa xuống, ung dung lấy khăn lau khóe miệng, mới chậm rãi đáp:
“Các ngươi hai tên ngu xuẩn, bất tài … chính là đây.”