Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 375
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:34
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
375. Mảnh kính vỡ tung tóe, rơi lả tả đầy đất.
Hiện tại, Phượng Khê chỉ có một nỗi lo: đó là Huyết Thiên Tuyệt và tam trưởng lão quay về đã mạnh miệng khoe khoang chuyện ở Trăng Non Chi Hải ăn được món cá biển “mỹ vị tuyệt trần”.
Vậy chẳng phải là lòi đuôi à?
Tiếc cái là bình thường phù truyền tin không liên lạc được với thế giới bên ngoài, nàng cũng chẳng có cách nào báo cho Huyết Thiên Tuyệt biết chuyện này.
Nhưng mà ngẫm lại thì, Huyết Thiên Tuyệt với tam trưởng lão còn phải mất kha khá thời gian mới về đến Huyết gia. Trong khoảng thời gian đó, chuyện “câu cá long ngư vây tím” này chắc cũng truyền ầm cả lên rồi.
Tới lúc ấy, bọn họ tự nhiên cũng sẽ ngậm miệng lại cho xong.
Lùi một vạn bước mà nói, nếu hai tên ngốc kia lỡ miệng làm to chuyện, nàng sẽ nói là… tụi hắn khoác lác đó!
Dù gì cũng không bị bắt quả tang tại trận, không nhận là được.
Phượng Khê tự an ủi mình một trận, coi như uống viên thuốc an thần, quyết định gạt chuyện này sang một bên.
Còn Quân Văn? Tên đó vốn là loại vô tư vô lo, thấy Phượng Khê trông chẳng có vẻ gì lo lắng thì cũng quăng luôn chuyện kia lên chín tầng mây.
Thế là hai người chẳng những không thấy tội lỗi gì, mà còn hào hứng hóng mấy người ở Tuyển Chọn Đường bàn tán rôm rả.
Có người nhìn họ, cười lạnh một tiếng:
“Hai người các ngươi đúng là mặt dày không biết xấu hổ. Nếu vụ cá long ngư vây tím xảy ra chuyện thật, hai người cũng không tránh khỏi vạ lây đâu!”
Phượng Khê ngơ ngác hỏi:
“Liên quan gì tới bọn ta?”
“Liên quan gì? Nếu không phải hai người muốn vào Lang Ẩn Uyên, đại trận hộ đảo làm sao mở ra? Đại trận không mở thì cá long ngư cũng chẳng trốn đi được!”
Phượng Khê: “…”
À há, hóa ra là giận cá c.h.é.m thớt!
Thiệt chớ, trước đây nàng còn tưởng Lang Ẩn Uyên ghê gớm lắm, thậm chí còn tự thêu dệt cho nơi này mấy tầng “lự kính” thần bí.
Kết quả bây giờ, “lự kính” vỡ tan tành đầy đất!
Lang Ẩn Uyên, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Thứ nhất, gã tu sĩ áo bào xám dám ngang nhiên làm khó người khác như thế, chứng tỏ không phải mới làm lần đầu, hơn nữa còn chẳng hề kiêng dè gì.
Thứ hai, nếu cá long ngư vây tím thật sự quý giá như vậy, lẽ ra phải gia cố trận pháp ở hồ cá, lại còn phải kiểm tra tuần tra định kỳ nữa chứ.
Dù cho trận pháp có xảy ra sự cố bất ngờ thì cũng không thể để lơ ngơ lâu như thế mới phát hiện ra!
Thứ ba, người ở Tuyển Chọn Đường đã có thể nói ra những lời đó, chứng tỏ chuyện “giận cá c.h.é.m thớt” trong Lang Ẩn Uyên là như cơm bữa, toàn tránh trách nhiệm cho giỏi!
Aizz, Huyết Thiên Tuyệt còn từng bảo với nàng là Lang Ẩn Uyên canh phòng nghiêm ngặt, chặt chẽ lắm cơ đấy… Nhìn kiểu quản lý loạn xì ngầu như này, khỏi cần ai tới phá, tự thân bọn họ cũng toang thôi!
Người ở Tuyển Chọn Đường thấy Phượng Khê không đáp lời, tưởng nàng sợ, bĩu môi một cái rồi không nói thêm gì nữa.
Muốn trách thì trách các ngươi xui xẻo, chạm đúng lúc cá long ngư vây tím gặp sự cố.
Nửa canh giờ sau, cả bọn đến Tuyển Chọn Đường.
Đường chủ Kỳ đánh giá Phượng Khê và Quân Văn một lượt, rồi mở lời:
“Theo lý mà nói, hai người cầm lệnh bài Lang Ẩn Uyên tới đây, đương nhiên được nhận làm đệ tử Lang Ẩn Uyên.
Có điều, ta đã báo cáo tình hình của các ngươi cho bảy vị phong chủ, không ai đồng ý tiếp nhận hai người.
Vì vậy, chỉ có thể đuổi các ngươi ra khỏi Lang Ẩn Uyên.
Nhưng xét tới việc nơi này ba tháng mới mở ra một lần, đặc biệt cho phép các ngươi tạm trú ở đây ba tháng.
Lần sau Lang Ẩn Uyên mở lại, các ngươi phải rời đi.
Còn nữa, ở Lang Ẩn Uyên không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi, ba tháng này, các ngươi làm tạp vụ đi!”
Dứt lời, hắn chờ Phượng Khê và Quân Văn lên tiếng.
Ai ngờ hai người không nói tiếng nào.
Kỳ đường chủ khẽ ho một tiếng:
“Nếu hai người không có ý kiến gì, vậy cứ quyết như thế!
Người đâu, dẫn bọn họ tới Tạp Sự Đường nhận nhiệm vụ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-375.html.]
Phượng Khê và Quân Văn vẫn im lặng, chỉ hành lễ rồi đi theo người dẫn.
Kỳ đường chủ lắc đầu, thầm nghĩ: hai người này không chỉ tu vi kém, mà gan cũng nhỏ, chẳng có gì đáng mong đợi.
Cái tên tai tinh Huyết Phệ Hoàn kia sao lại gửi họ tới Lang Ẩn Uyên? Chẳng lẽ cố ý chơi khăm?
Bên này, Phượng Khê và Quân Văn bị đưa đến Tạp Sự Đường.
Hôm nay phụ trách là Lưu quản sự.
Không rõ hắn bận rộn thật hay giả vờ bận, chỉ biết vừa dẫn hai người đến là bỏ đó, lo làm chuyện khác.
Người khác chắc đã xấu hổ, chứ Phượng Khê thì khoái lắm.
Tốt quá đi!
Không đâu thích hợp để thu thập tin tức bằng Tạp Sự Đường cả!
Mới ở đó một lúc mà nàng đã nghe được khối chuyện hay ho.
Còn Quân Văn thì đơn giản hơn nhiều.
Chỉ cần được ở bên tiểu sư muội, chỗ nào cũng như nhau.
Đúng lúc này, mặt đất bắt đầu rung nhẹ, gió lặng mà lá cây lại xào xạc lay động.
Phượng Khê ngước nhìn mặt trời gần lặn phía chân trời, đoán là Lang Ẩn Uyên sắp chìm xuống biển.
Không biết đây là do con người điều khiển, hay vốn dĩ đã như vậy.
Một lát sau, khi mọi thứ trở lại yên bình, Lưu quản sự mới lên tiếng:
“Bên hồ cá long ngư hôm nay đang xử phạt mấy tên tạp dịch, thiếu người, hai ngươi tới đó làm việc đi!”
Vừa nghe câu này, ngay cả Quân Văn cũng thấy rõ tâm địa hiểm độc của đối phương.
Trong mắt một số người, hai người họ chính là nguyên nhân khiến cá long ngư vây tím chạy mất.
Người ở hồ cá bây giờ đang hận họ thấu xương!
Giờ lại bảo họ qua đó làm việc, chẳng khác nào đẩy thẳng vào hố lửa!
Không gọi là Lang Ẩn Uyên sao được, đúng là toàn lang sói đội lốt người!
Nửa canh giờ sau, Phượng Khê và Quân Văn được đưa tới hồ cá long ngư.
Gọi là “trì”, chứ thực ra là một hồ nước lớn.
Bên hồ có hai dãy phòng nhỏ, chắc là chỗ ở cho tạp dịch hoặc chấp sự.
Người ở hồ cá thấy hai người bọn họ, mặt mày chẳng ai vui vẻ gì.
Chấp sự phụ trách ở đây càng lộ rõ vẻ mặt khó ưa, vừa thấy họ là mắng xối xả:
“Nếu không phải hai người các ngươi nhất quyết đòi vào hôm nay, đại trận hộ đảo sao có thể mở ra? Không mở trận thì cá long ngư đâu có trốn?
Hai người các ngươi căn bản không nên tới!
Không phải ta coi thường, chứ với tu vi của các ngươi, ai mà thèm nhận?
Kết quả thế nào?
Bị đẩy qua đây làm tạp dịch!
Người biết điều thì nên tự hiểu lấy thân phận, các ngươi tưởng ai cũng có tư cách vào Lang Ẩn Uyên chắc…”
Phượng Khê nhếch môi cười:
“Thôi bớt bớt lại đi!
Chúng ta thi đấu một trận!
Nếu ta thua, ta đưa hết bảo vật mang từ Huyết gia cho ngươi.
Còn nếu ngươi thua, thì công việc cụ thể sau này do bọn ta chọn, với lại từ nay về sau, ta với ca ta làm theo chế độ ‘thượng nhất hưu nhị’—làm một nghỉ hai!”
Chấp sự: “……”
Thượng nhất hưu nhị?
M.ẹ nó, ta cũng muốn được sắp xếp như vậy đó!