Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 372

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:27
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

372. Chỉ có Nhân tộc Bắc Vực là kẻ bất lực

Tộc trưởng Huyết tộc tuy cảm thấy cách làm của Phượng Khê có phần không biết xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu làm theo.

Không ai từ chối được tiền bạc cả!

Huống hồ, nếu có thể nhân dịp này khiến đám người đó biết khó mà lui, hắn cũng được yên ổn đôi chút, bằng không ngày nào cũng phải ứng phó, cười đến mức mặt rút gân.

Hiệu quả từ "chiêu" của Phượng Khê quả thực thấy rõ.

Từ chỗ khách đến nườm nượp, Huyết gia chỉ trong thời gian ngắn đã vắng vẻ như sân sau nhà hoang, đến mức có thể giăng lưới bắt chim ngoài cổng.

Dẫu sao thì chẳng ai lại thật sự coi tiền như rác mà vứt!

Trong lòng bọn họ chửi thầm, ban đầu nhìn Huyết Thiên Trì còn thấy người này có chút cốt khí, sao bây giờ ngày càng không biết liêm sỉ thế?

Thời gian trôi qua vài hôm, đến ngày Phượng Khê và Quân Văn xuất phát.

Không phải Phượng Khê không muốn đi sớm, mà là Lang Ẩn Uyên nằm giữa Trăng Non Chi Hải, ba tháng mới nổi lên mặt biển một lần.

Đi sớm cũng chẳng có tác dụng gì.

Tộc trưởng Huyết tộc phái Huyết Thiên Tuyệt và Tam trưởng lão dẫn người hộ tống Phượng Khê cùng Quân Văn lên đường đến Lang Ẩn Uyên.

Việc phái hai vị trưởng lão đi cùng là vì sợ nửa đường xảy ra chuyện gì bất trắc, lệnh bài Lang Ẩn Uyên quý giá như thế, biết đâu lại có kẻ động lòng tham.

Huyết Đình Uẩn cùng nhiều người khác cũng đến tiễn, không ít kẻ mắt đỏ hoe, luyến tiếc Phượng Khê rời đi.

Tiễn mãi đến tận cổng thành.

Nếu không phải Phượng Khê đã bước lên phi thuyền, e là đám người đó còn có thể tiễn tiếp đến chân trời!

Huyết Thiên Tuyệt: "……"

Chẳng phải các ngươi cũng mới quen biết được bao lâu thôi sao?

Từ sau chuyện ở bí cảnh, quan hệ giữa Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Huyết Thiên Tuyệt đã dịu lại không ít, ít nhất bề ngoài coi như hòa thuận.

Thêm nữa, nhờ có Phượng Khê làm người hòa giải, dọc đường đi cũng khá vui vẻ nhẹ nhàng.

Phượng Khê cũng từ miệng bọn họ mà nghe ngóng được không ít tin tức về Lang Ẩn Uyên.

Người trong Lang Ẩn Uyên rất hiếm khi xuất thế, phần lớn đều ở lại trong đó tu luyện.

Đừng nhìn Nhân tộc Bắc Vực và Ma tộc đánh nhau ngang tay, thực ra là vì Lang Ẩn Uyên chưa can dự.

Còn vì sao Lang Ẩn Uyên không nhúng tay vào? Nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ kiêng kỵ Nhân tộc Nam Vực.

Một khi bọn họ ra tay ép Nhân tộc Bắc Vực quỳ xuống, thì “lá chắn thiên nhiên” kia không còn nữa, Nhân tộc Nam Vực nhất định sẽ quay sang tấn công Ma tộc.

Cho nên, bọn họ thà nhịn nhục, chứ quyết không động thủ.

Phượng Khê trong lòng thầm cảm thán, náo loạn một hồi, hóa ra chỉ có Nhân tộc Bắc Vực là kẻ bất lực!

Nhân tộc Nam Vực cũng vậy, Ma tộc cũng thế, đều lấy bọn họ làm tấm chắn sống!

Cũng may còn có ta – tấm gương sáng của Nhân tộc, điềm lành của Nhân tộc, ánh sáng hy vọng của Nhân tộc – sắp sửa rạng rỡ vươn mình!

Hôm nay, bọn họ đã tới Trăng Non Chi Hải.

Sở dĩ gọi là Trăng Non Chi Hải, là bởi vì dù ở thời điểm nào, nơi này cũng không thể nhìn thấy ánh trăng.

Còn nguyên nhân vì sao, không ai biết.

Ban ngày, Trăng Non Chi Hải sóng yên biển lặng, có không ít tu sĩ tới đánh cá bắt tôm, trông y như cảnh thái bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-372.html.]

Nhưng một khi hoàng hôn buông xuống, biển liền nổi sóng dữ dội, nơi nơi đều là hải thú hung hãn.

Ngay cả vùng nước nông cũng có thể xuất hiện hải thú cấp cao.

Vì vậy, không ai dám lại gần Trăng Non Chi Hải vào ban đêm, càng không dám đi thuyền trên biển.

Cũng may Lang Ẩn Uyên chỉ nổi lên vào ban ngày, bằng không thì đến được đảo đó thôi đã là một vấn đề nan giải.

Còn ba ngày nữa Lang Ẩn Uyên mới lộ mặt, nên Phượng Khê cùng mọi người dừng chân tại một trấn nhỏ gần đó.

Phượng Khê mua không ít đồ để Huyết Thiên Tuyệt mang về tặng đám người tộc trưởng, cho họ nếm thử một chút “ân điển Thánh cô”.

Lúc đi mua đồ, Phượng Khê không quên tám chuyện với người bản địa.

Về đến khách điếm cũng không nhàn rỗi, tìm tiểu nhị tán dóc, thậm chí còn chui ra sau bếp nhà người ta nhặt rau phụ.

Lợi ích rõ ràng nhất chính là, bữa cơm bọn họ ăn ngon hơn khách điếm nhiều!

Phần lớn, lại còn tươi ngon!

Tam trưởng lão không nhịn được mà cảm thán với Huyết Thiên Tuyệt:

“Không nói chuyện khác, chỉ riêng phần nhân duyên của Thánh cô đã là miễn bàn.”

Huyết Thiên Tuyệt đáp lấy lệ một tiếng, trong lòng thì cười khổ: Một người Nhân tộc mà giờ thành Thánh cô của cả tộc Huyết Ma chúng ta, nhân duyên còn cần phải nói sao?

Sáng mùng một, trời vừa hửng nắng, đoàn người Phượng Khê đã có mặt tại bờ biển.

Ánh dương chiếu xuống, một hòn đảo nhỏ dần nổi lên khỏi mặt nước.

Lang Ẩn Uyên!

Chính là nơi mà người người Ma tộc ao ước được đặt chân tới!

Huyết Thiên Tuyệt và Tam trưởng lão không dám chậm trễ, vội vàng lấy thuyền ra từ nhẫn trữ vật, phi nhanh về phía Lang Ẩn Uyên.

Sở dĩ phải tranh thủ thời gian là bởi họ còn phải quay lại trước khi mặt trời lặn.

Tuy nhìn thì không xa, nhưng thực ra khoảng cách đến bờ cũng tới hai trăm dặm!

Phượng Khê nhẩm tính một chút, xa như vậy mà vẫn nhìn rõ Lang Ẩn Uyên, đủ thấy hòn đảo này lớn đến mức nào!

Cũng đúng thôi, đảo nhỏ thì có mà xoay người còn chật!

Huyết Thiên Tuyệt đứng đầu thuyền, không kìm được nhớ lại ngày bọn họ vượt Vô Tận Chi Hải lúc trước.

Cảnh tượng ấy như mới hôm qua.

Khi đó hắn chỉ định mượn tay Phượng Khê đoạt lấy Phách Cốc, ai dè nàng đã sắp vào Lang Ẩn Uyên luôn rồi.

Ngoài hai chữ “quá nhanh”, hắn cũng chẳng biết nói gì.

Tam trưởng lão cũng tâm tình phức tạp, thuở trẻ ông từng đến Lang Ẩn Uyên một lần, tham gia vòng khảo hạch cuối cùng.

Kết quả…bị loại.

Không chỉ mình ông, cả Huyết Thiên Tuyệt và Nhị trưởng lão cũng đều bị loại sạch.

Huyết gia đời này, coi như toàn quân bị diệt.

Nói đi cũng phải nói lại, mấy đại gia tộc huân quý vào được Lang Ẩn Uyên cũng chẳng bao nhiêu, hoàng thất còn ít hơn. Ngược lại, không ít người xuất thân dân thường lại được chọn.

Không ai biết tiêu chuẩn tuyển người của Lang Ẩn Uyên là gì, dường như cũng không chỉ xét thiên phú tu luyện.

Tuy Huyết Vô Ưu và Huyết An Phương không cần khảo hạch vẫn có thể vào Lang Ẩn Uyên, nhưng nơi ấy không nuôi phế vật, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị đào thải!

Cầu trời cho hai người đó có thể trụ lại, đừng để vừa đưa vào chưa được bao lâu, ba tháng sau đã bị đá ngược trở về!

Loading...