366. Đúng là cái lão hỗn đản thật sự mà!
Phượng Khê lại bày tỏ một chút tấm lòng cảm khái từ thân phận "cháu gái cảm mộ lão tổ", sau đó mới dắt theo Quân Văn rời đi.
Vì nàng nói chuyện với Huyết Phệ Hoàn bằng thần thức, nên Quân Văn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.
Có điều, hắn biết rõ tiểu sư muội nhà mình là kiểu người không có lợi thì quyết chẳng dậy sớm, không thể vô duyên vô cớ quay lại tế bái cái con sâu làm rầu nồi canh kia, chắc chắn lại có mưu đồ.
Dù trong lòng ngứa ngáy như mèo cào, muốn hỏi lắm rồi, nhưng hắn vẫn nhịn.
Làm một vị sư huynh thành thục, hắn rất rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.
Phượng Khê vừa trở lại đội, đã bị đám người Huyết Đình Khải vây lấy, kẻ thì dâng hoa quả, người thì đưa điểm tâm, kẻ phe phẩy quạt gió, kẻ thì lột hạt dưa nhân đưa tận miệng.
Quân Văn: "……"
Mấy người các ngươi đều bị đóa vua nịnh nọt này bám lên người rồi à?!
Bất quá hắn cũng nghĩ thông rồi, hắn đã qua cái giai đoạn "cúng bái tiểu sư muội", hiện tại đã thăng cấp thành "quân sư quạt mo tiểu sư muội", bắt đầu bước vào thời kỳ chơi trí mưu rồi!
Thể lực sống cứ để đám người kia làm đi!
Trong lòng Huyết Thiên Tuyệt thì không được vui vẻ gì cho cam. Ban nãy hắn còn định tranh thủ nói mấy câu với cháu gái ngoan nhà mình, kết quả căn bản không chen miệng vào nổi!
Bọn trẻ bây giờ thật đúng là chẳng biết nhìn sắc mặt người lớn!
Lúc toàn bộ Huyết tộc đang chuẩn bị khởi hành, thì mặt đất bỗng nổi gió dữ dội.
Ngay sau đó, giữa không trung hiện lên một vòng sáng, bên trong hiện ra bóng dáng một lão giả.
Ông mặc một thân hồng y, râu quai nón dài đến ngực, chưa nổi giận đã mang sẵn uy nghi.
Tuy Phượng Khê có thể dùng thần thức giao tiếp với Huyết Phệ Hoàn, nhưng nàng chưa từng thấy mặt thật của lão. Đây cũng là lần đầu nàng được nhìn tận mắt.
Còn phải nói, vẻ ngoài đúng kiểu nhân mô cẩu dạng*, ai mà ngờ được lại là tên gây họa đại tinh!
(*nhìn nghiêm túc đàng hoàng nhưng thật ra cực khốn nạn, sống chó)
Huyết Phệ Hoàn đảo mắt nhìn quanh một vòng, lạnh giọng quát:
“Bổn tổ tông đã hiện thân, các ngươi còn không mau quỳ xuống?!”
Đám người Huyết tộc chủ mặt mày mụ mị: “Bổn tổ tông”? Ngươi là ai vậy?!
Phượng Khê vội vàng dùng thần thức nhắc nhở: “Gia gia, ngài báo danh trước đã chứ!”
Huyết Phệ Hoàn lúc này mới sực nhớ, đúng là nằm mộ lâu quá, đầu óc có hơi rỉ sét…
“Ta là đệ tử dòng chính của chi Phệ Tự, Huyết Phệ Hoàn!”
Câu đó vừa dứt, không ít người xung quanh liền phát ra tiếng kinh hô.
Dù không phải ai cũng biết mặt vị này, nhưng trước đó trong bí cảnh, Phượng Khê đã nhắc đến chuyện của Huyết Phệ Hoàn với Huyết Cẩm Lâm, nên mọi người đều rõ: đây chính là cái con sâu làm rầu nồi canh nổi tiếng, phản diện điển hình!
Cái vị này sao lại… bật dậy từ mộ thế kia?!
Chẳng lẽ lại muốn gây ra đại họa?
Huyết tộc chủ từng thấy chân dung của Huyết Phệ Hoàn, hơn nữa nơi này lại chính là mộ tổ của Huyết gia, nên ông ta đã tin đến tám phần.
Trong lòng ông mơ hồ dâng lên điềm báo chẳng lành, vội trầm giọng hỏi:
“Tiền bối, xin thứ cho ta mạo phạm… nhưng không biết ngài có gì có thể chứng minh thân phận?”
Huyết Phệ Hoàn hừ lạnh một tiếng, ném ra một khối ngọc bài thân phận rơi ngay trước mặt Huyết tộc chủ.
Vừa nhìn thấy, quả nhiên là lệnh bài của dòng chính Huyết gia, mặt sau còn khắc tên “Huyết Phệ Hoàn”.
Huyết tộc chủ vội vàng cung kính giơ ngọc bài qua đỉnh đầu, quỳ sụp xuống hành lễ:
“Bái kiến lão tổ tông!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-366.html.]
Do Huyết Phệ Hoàn bối phận quá cao, để dễ xưng hô, mọi người dứt khoát gọi luôn là “lão tổ tông”.
Những người khác cũng nhanh chóng quỳ rạp xuống theo.
Dù Huyết Phệ Hoàn có phải phản đồ hay không, nhưng nếu đã táng trong mộ tổ, vẫn là người nhà Huyết gia, bọn họ không thể không theo lễ.
Huyết Phệ Hoàn hừ một tiếng: “Cũng còn coi như biết điều, đứng cả dậy đi.”
Lúc này mọi người mới dám đứng lên.
Huyết tộc chủ cẩn thận hỏi:
“Lão tổ tông, ngài… đây là…”
Câu sau ông ta không dám nói tiếp, vì chẳng biết mở miệng thế nào.
Chẳng lẽ lại hỏi: “Ngài sống dậy từ mộ à?”, hay là: “Sao ngài chưa ch.ết kỹ?”
May thay, Huyết Phệ Hoàn nhận lời trước:
“Chuyện xảy ra trong bí cảnh, ta đã thấy hết. Đứa nhỏ Vô Ưu này thể hiện rất tốt.
Lần này ta hiện linh, chính là muốn nhận nó làm cháu gái ta.”
Mọi người: “……”
Trong chốc lát, tất cả đều nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Hắn nói gì?!
Hắn muốn nhận Huyết Vô Ưu làm cháu gái?!
Bối phận này không đúng nha!
Nếu thật sự nhận rồi… vậy sau này chúng ta phải gọi nàng là gì?
Cao tổ cô nãi nãi? Liệt tổ cô nãi nãi? Cô tổ tông?
Hỗn loạn đến mức chẳng ai gọi nổi!
Huyết tộc chủ cắn răng, da đầu căng chặt, cố gắng phản bác:
“Lão tổ tông, ta có thể hiểu được tấm lòng yêu mến người tài của ngài. Nhưng mà… Vô Ưu thuộc bối phận đời Đình, theo quy củ Huyết gia thì không thể quá kế…”
Còn chưa nói hết câu, Huyết Phệ Hoàn đã nổi giận quát:
“Ngươi ngậm cái miệng chó của ngươi lại! Trong nhà này, ta là lớn nhất, lời ta nói chính là quy củ!
Chẳng lẽ ngươi muốn làm kẻ ngỗ nghịch bất hiếu à?!”
Huyết tộc chủ vội vàng giải thích:
“Lão tổ tông, ta không có ý đó… chỉ là bối phận…”
“Ta nói đúng là đúng! Ngươi nếu không phục, ta kéo ngươi xuống mồ bàn tiếp!”
Huyết tộc chủ: “……”
Đó là chỗ bàn chuyện được chắc?!
Huyết Phệ Hoàn thấy ông ta không dám hé răng nữa, bèn bực bội nói:
“Ta không phải tới để hỏi ý các ngươi, ta chỉ đến để thông báo!
Nếu các ngươi dám ngỗ nghịch bất hiếu, ta sẽ đào sạch mồ tổ các ngươi lên!”
Huyết tộc chủ: “……”
Giờ thì ông ta hiểu rõ rồi, cái vị này đúng là danh xứng với thực, chẳng những là phản diện điển hình, mà còn con sâu làm rầu nồi canh cấp độ tối cao!
Đúng là cái lão hỗn đản thật sự mà!