Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 364

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:31:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

364. Đạo dùng binh, đánh vào lòng người là thượng sách!

Phượng Khê cười tủm tỉm nói:

“Gia gia của ta mà biết tộc nhân ủng hộ người như vậy, nhất định sẽ vui lắm.

Có điều, cái Phách Cốc này là cả bọn đồng tâm hiệp lực mới giành được, cho ai cũng không tiện, mà không cho ai cũng dở.

Ra ngoài rồi, cứ để tộc trưởng nhà mình tự quyết định thì hơn!”

Nói đến đây, Phượng Khê tạm dừng một chút, rồi mới nói tiếp:

“Các vị huynh tỷ, có mấy lời muội nghĩ từ lâu rồi.

Chẳng qua lúc trước còn chưa thân thiết với mọi người, muội không tiện mở miệng. Giờ thì khác, chúng ta như tay với chân, không cần kiêng kỵ gì nữa.

Muội biết ai nấy trong tộc chúng ta đều có khí chất, rốt cuộc là con cháu Huyết gia, từ trong xương đã có tự tin.

Nhưng mà sau khi gặp mấy vị Cao Tổ, không biết các người cảm thấy thế nào, chứ muội thì thấy... xấu hổ!

Cùng một độ tuổi, tu vi người ta hơn chúng ta cả một đoạn.

Chưa nói đến năng lực đối phó nguy hiểm, đúng là hơn hẳn!

Tình hình bây giờ còn rối hơn lúc thời các Cao Tổ. Một là, Yếm tộc bị Nhân tộc, à không, bị Phượng Khê kia lừa một vố, giờ đang đứng về phía Nhân tộc rồi.

Hai là, Nam Vực đang chực chờ xâm lấn Bắc Vực, thèm không chỉ địa bàn Nhân tộc, mà còn cả Ma giới chúng ta.

Ba là, chính Ma giới cũng lắm mâu thuẫn, không ít người muốn kéo Huyết gia xuống nước.

Trong tình hình như vậy, nếu chúng ta không cố gắng tu luyện, thì Huyết gia với Huyết Ma tộc sau này biết dựa vào ai?

Ngoài ra, cạnh tranh tích cực thì tốt, nhưng nếu suốt ngày phí sức đấu đá nội bộ, thì đúng là... quá ngu xuẩn!

Muốn tranh, thì ra ngoài mà tranh!

Đấu nội bộ thì tính là gì?!

Cho nên ta hy vọng, từ giờ mọi người sống với nhau như huynh đệ tỷ muội thật sự, đừng âm mưu quỷ kế, lục đục chia rẽ nữa!

Chỉ có khi chúng ta cùng kéo chung một sợi dây, mới không phụ kỳ vọng của các Cao Tổ, mới giúp Huyết gia, Huyết Ma tộc tiến lên một bước!”

Huyết Đình Uẩn và những người khác nghe xong đều cúi đầu trầm mặc.

Thật ra không cần Phượng Khê nói, họ cũng nhìn ra sự chênh lệch giữa mình và đám Huyết Cẩm Lâm.

Về chuyện đấu đá nội bộ, trước kia họ cũng không thấy có gì sai.

Bởi vì trưởng bối nhà họ vốn dạy như vậy, ở Huyết gia là phải tranh!

Không tranh thì không có gì cả!

Thế là trưởng lão tranh, lớp trẻ cũng phải tranh!

Ban đầu chỉ là tranh xem ai tu vi cao hơn, sau này dần dần biến chất, thành xa cách, mưu tính, chia bè kết cánh...

Không chỉ nhóm họ trầm mặc, mà người bên ngoài bí cảnh nghe cũng im lặng hẳn.

Tuy bị phơi bày nội tình thì xấu hổ thật, nhưng nhiều người cũng bắt đầu tỉnh ngộ.

Bình thường lời một tiểu nha đầu như Phượng Khê sẽ chẳng ảnh hưởng gì lớn, nhưng lần này... họ đã tận mắt thấy biểu hiện của nhóm Huyết Cẩm Lâm!

Tuy bọn họ cũng là lớp trẻ trong bí cảnh, nhưng cạnh tranh với nhau rất tích cực, không hề âm thầm giở trò gì cả.

Hơn nữa, suốt quá trình đều che chở nhóm Huyết Đình Uẩn. Gặp nguy hiểm thì xông lên trước tiên.

Đó mới gọi là trưởng bối! Đó mới là tinh thần gia tộc!

Nhị trưởng lão hoảng hốt nhớ lại lúc còn trẻ, khi ấy ông với Huyết Thiên Tuyệt còn thân thiết, cùng tu luyện, cùng ra ngoài rèn luyện.

Thậm chí Huyết Thiên Tuyệt từng cứu mạng ông.

Từ khi nào mọi thứ lại thay đổi như vậy?

Hình như là từ lúc có quyền lực trong tay...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-364.html.]

Tam trưởng lão cũng trầm ngâm nhớ lại nhiều chuyện cũ.

Phượng Khê nói đúng. Đấu đá nội bộ không tính là bản lĩnh. Có giỏi thì ra ngoài mà tranh!

Trong bí cảnh, Huyết Đình Khải lớn tiếng nói:

“Nói quá đúng!

Vô Ưu muội muội nói hay quá!

Từ nay về sau, chúng ta đem hết tinh lực tập trung vào tu luyện, không làm mấy chuyện linh tinh nữa!

Ta mặc kệ người khác, chứ ta từ giờ nghe theo Vô Ưu muội muội hết! Muội bảo làm gì ta làm cái đó!”

Hắn vừa nói xong, những người khác cũng đồng loạt hưởng ứng, đồng ý nghe theo Phượng Khê điều động.

Phượng Khê lắc đầu cười:

“Chúng ta đều là huynh đệ tỷ muội với nhau, đâu cần ai ra lệnh ai nghe, gặp chuyện thì cùng nhau bàn bạc là được.

Nhân lúc cửa ra của bí cảnh còn chưa mở, mọi người tranh thủ thời gian tu luyện đi!”

Cả nhóm đồng thanh đáp ứng, rồi lần lượt ngồi xuống nhập định tu luyện.

Phượng Khê thầm hài lòng.

Dụng binh chi đạo, công tâm là thượng sách.

Mấy người như Huyết Đình Uẩn tuy chưa đến mức sùng bái nàng mù quáng, nhưng ít nhất trong thời gian ngắn sẵn lòng nghe lời nàng.

Vậy là đủ rồi.

Nàng không nhập định, mà cùng Quân Văn luân phiên canh gác.

Bởi vì bất cứ lúc nào cũng không thể lơi lỏng cảnh giác.

Vừa canh gác, nàng vừa nghĩ: cái ông lão Huyết Phệ Hoàn kia chắc hẳn hài lòng với biểu hiện của nàng chứ?

Nếu hài lòng thì không nói. Còn nếu chưa, nàng phải nghĩ cách lừa gạt ông ta thêm lần nữa.

Vì nàng rất muốn lấy được lệnh bài Lang Ẩn Uyên.

Tu vi hiện tại của nàng còn quá yếu, vào Lang Ẩn Uyên thì mới có thể nhanh chóng tăng tiến.

Vả lại, trong Lang Ẩn Uyên toàn là tinh anh Ma tộc. Thu phục được bọn họ, mới càng dễ xúc tiến chuyện liên thủ giữa Ma tộc và Nhân tộc Bắc Vực.

Một ngày trôi qua, lối ra của bí cảnh mở ra.

Quân Văn một lần nữa buộc mình với Phượng Khê, sống ch.ết có nhau, phòng khi xảy ra bất trắc.

Phượng Khê đã chẳng còn cảm giác nữa.

Thích trói thì cứ trói đi!

Vừa bước vào ánh sáng chói lòa nơi cửa ra, một trận ánh sáng trắng bao phủ.

Lúc mở mắt ra lần nữa, cả nhóm đã ra khỏi bí cảnh.

Huyết Đình Uẩn và mọi người nhìn thấy trưởng bối của huyết tộc, cảm giác như đã cách nhau cả một thế hệ.

Không ai bảo ai, hốc mắt đỏ hoe.

Phượng Khê như một chú chim én nhỏ lao về phía Huyết Thiên Tuyệt:

“Gia gia, con về rồi!”

Huyết Thiên Tuyệt trong lòng chua ngọt lẫn lộn, vừa vui vừa xót, lại thêm phần đau lòng.

“Về là tốt rồi, về là tốt rồi!”

Quân Văn cũng chạy tới nói: “Gia gia, con cũng về rồi!”

Huyết Thiên Tuyệt chẳng buồn liếc hắn lấy một cái, chỉ “Ừ” hờ hững một tiếng.

Quân Văn: “……”

Dù gì con cũng là cháu ruột của ông mà, ông cũng nên để ý tới con một chút chứ?!

Loading...