Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 362
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:24:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
362. Gấu mù bẻ bắp
Phượng Khê ngồi vắt chân trên nấm tròn, nghiêng đầu suy nghĩ một hồi… rồi thôi, nghĩ hoài không ra cái lý do gì cho hợp lý.
Nói cho cùng, nàng biết quá ít về cái gọi là "lực lượng thời không", thậm chí còn chẳng bằng Đào Ngột – tên ngốc ấy còn biết chút đỉnh da lông nữa kìa.
Lúc này, đám người Huyết Đình Uẩn lục tục tỉnh lại.
Ban đầu là mừng húm vì còn sống, sau đó thì bắt đầu ỉu xìu vì buồn. Dù thời gian đồng hành với đám người Huyết Cẩm Lâm không dài, nhưng dù sao cũng là trưởng bối cùng huyết thống, giờ thì âm dương cách biệt, chẳng còn cơ hội gặp lại.
Phượng Khê cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ một chút, rồi lại ngồi lên nấm, dẫn đầu cả đoàn tiếp tục hành trình.
Ở ngoài bí cảnh, đám trưởng bối Huyết tộc mắt ai nấy đều đỏ hoe.
Cứ tưởng lũ trẻ bị vùi xác ở Khuynh Phong bí cảnh rồi, ai ngờ đâu… chúng nó lại sống nhăn răng trở về từ Phách Cốc bí cảnh!
Tất cả là nhờ Huyết Vô Ưu cả đấy!
Nếu không có nàng, đám Huyết Đình Uẩn khẳng định toi mạng sạch sành sanh.
Đứa nhỏ này đúng là công thần của Huyết gia! Phúc tinh của Huyết gia luôn!
Huyết Thiên Tuyệt lén lau nước mắt. Cứ tưởng lần này là mất cháu gái rồi, ai ngờ lại vòng vo trở về bình an!
Từ xa, trên một nấm mồ, Huyết Phệ Hoàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nha đầu kia vậy mà có thể xoay Đào Ngột, cái hung thú trứ danh, như chong chóng, đúng là có bản lĩnh thật!
Không nói gì xa, cái lá gan kia, rõ ràng y chang ta!
Chọc ta? Được thôi, đánh luôn! Đánh ch.ết luôn!
Mà quan trọng là đám trẻ con không sao, bí cảnh cũng không sụp, chứng tỏ mấy dòng trên bia mộ kia sai bét nhè rồi!
Hắn bị oan đó nha!
Chuyện này phải nhờ cháu gái nghĩ cách đính chính lại cho hắn mới được!
Có điều, hắn cũng tò mò, rốt cuộc Khuynh Phong bí cảnh sụp là do cái gì?
Phượng Khê cũng tò mò nốt.
Ban đầu nàng còn tưởng là do tụi nàng xuyên thời không làm hỏng kết cấu gì đó, nhưng giờ thì bác bỏ giả thuyết đó luôn. Đồ vật trong bí cảnh không mang ra ngoài được, chứng tỏ đường dây lịch sử rất khó thay đổi.
Thế thì, sụp là sụp kiểu gì?
Do Đào Ngột ư?
Nó có bản lĩnh đấy, nhưng chưa đến mức làm sập bí cảnh, nếu có thì nó đã sớm chui ra ngoài rồi.
Không hiểu sao, nàng lại nhớ tới pho tượng ma thần kia... mơ hồ cảm thấy chuyện bí cảnh sụp có khi có liên quan tới nó.
Nghĩ mãi không ra, thôi không nghĩ nữa. Nằm xuống nấm, nhắm mắt dưỡng thần, thả hồn theo mây.
Vừa thả trôi suy nghĩ, nàng đã ngủ khò khò.
Mọi người đang nói cười rôm rả, thấy nàng ngủ rồi, cũng tự động hạ âm lượng, thậm chí im luôn.
Ngay cả cái nấm to đang đi cũng rón rén, cố gắng đi cho êm để khỏi gây tiếng động làm nàng tỉnh giấc.
Ngoài bí cảnh, đám người cũng vô thức im bặt theo.
Huyết Thiên Tuyệt trong lòng cuộn trào cảm xúc: cháu gái ngoan vẫn là một đứa trẻ thôi…
Trên đường vẫn luôn bảo vệ người khác, nhưng nàng cũng biết mệt chứ!
Nhìn khuôn mặt nhỏ bé kia gầy hóp lại mà thấy xót!
Chờ nàng ra ngoài, phải bồi bổ cho nàng một bữa thật ngon mới được!
Phượng Khê ngủ một giấc tới chiều tà mới tỉnh.
Phía xa xa, một cây Phách Cốc vàng óng đang đón hoàng hôn rực rỡ, ánh lên như dát vàng.
Mắt Phượng Khê sáng rỡ: Phách Cốc!
Chính là nguồn gốc Phách Cốc bí cảnh, cũng là món báu vật mà Huyết Thiên Tuyệt cùng nhị trưởng lão từng tranh nhau sống ch.ết!
Dù là Nhân tộc hay Ma tộc, khi tu vi đạt đến Hóa Thần tầng sáu sẽ bước vào bình cảnh. Muốn vượt qua, hoặc phải ngộ đạo, hoặc có cơ duyên, hoặc nhờ đan dược cực quý.
Trong đó, "Ba hồn bảy vía Ma Sinh Đan" là một loại đan quan trọng.
Mà Phách Cốc chính là nguyên liệu chủ yếu để luyện ra viên đan ấy, mà mỗi cây Phách Cốc, chỉ luyện được đúng một viên thôi.
Cũng vì thế mà Huyết Thiên Tuyệt mới liều mình nhận Phượng Khê làm cháu gái, vì quá khao khát cây Phách Cốc này!
Phách Cốc khó kiếm là vì nó chỉ sống trong môi trường đặc biệt, lại chỉ do Gấu Ma Ngốc gieo trồng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-362.html.]
Nhưng loài này thì… ngốc tới nổi mỗi lần chỉ chăm được một cây!
Trồng cả rừng cũng vô ích, nó chỉ tưới một cây, còn lại mặc kệ ch.ết khô.
Thế nên đời mới có câu: "Gấu mù bẻ bắp – bẻ một trái, quăng một trái!"
Phượng Khê đang suy nghĩ miên man thì nghe tiếng gầm thú từ xa vọng lại.
Chắc Gấu Ma Ngốc phát hiện ra họ, nên gào lên cảnh cáo.
Phượng Khê ngáp một cái:
“Hạo huynh, Uẩn huynh, Liễm huynh! Dẫn người đi dụ con Gấu Ma Ngốc kia cho muội!
Đại quân nấm! Nhân lúc nó không để ý, lén đào cây Phách Cốc về cho ta!
Đi thôi!”
Huyết Đình Uẩn nghe xong, không nói hai lời, lập tức thi hành.
Đại quân nấm cũng lặng lẽ hành động!
Phượng Khê thì vừa gặm trái cây, vừa xem kịch vui. Quân Văn định tranh thủ lập công, nhưng mà đám nấm không cho hắn cơ hội.
Hệ rễ của tụi nó phân công rất rõ ràng: quạt, massage vai, bưng mâm trái cây, dọn dẹp hạt dưa, thậm chí còn có hai cọng rễ đặc biệt chuyên cạy nhân hạt dưa cho nàng!
Quân Văn: “……”
Có nằm mơ cũng không ngờ, có ngày mình phải… tranh sủng với một cây nấm!
May mà đám này không rời được bí cảnh, chứ nếu tiểu sư muội mà ký khế ước được với chúng nó, đời hắn coi như xong!
Nếu mà hắn cũng có một con linh sủng như vậy thì tốt biết mấy…
Không khỏi nghĩ tới Kim Mao Toan Nghê, không biết có phải nó là linh sủng của hắn không?
Mặc dù tụi nấm hơi tấu hài, nhưng làm linh sủng thì cũng xịn ra phết đấy!
Chỉ tiếc tám chín phần là tiểu sư muội mượn cho hắn thôi…
Trong khi hắn còn đang thả hồn bay xa, bên kia Huyết Đình Uẩn đã bắt đầu chiến với Gấu Ma Ngốc.
Nếu là trước kia, kiểu gì cũng bị đè cho sấp mặt.
Nhưng nay khác rồi, trải qua bao nhiêu trận sinh tử, dù trong lòng vẫn còn toan tính, nhưng lúc chiến đấu chẳng ai dám giở trò.
Lại thêm có được ma thần chúc phúc, tu vi tăng lên rõ rệt, chẳng mấy chốc đã chiếm thế thượng phong.
Bên đại quân nấm thì dễ như bỡn!
Không tốn sức chút nào, đã lén bứng được cây Phách Cốc mang về tặng Phượng Khê.
Phượng Khê vuốt đầu nấm, khen giỏi! Rồi sai tụi nó đi hỗ trợ bên kia luôn.
Mười lăm phút sau, Gấu Ma Ngốc bị đám rễ trói như cái bánh tét, kéo về đặt trước mặt Phượng Khê.
Phượng Khê thở dài:
“Ngươi cũng thật đen đủi. Cực khổ trồng được cây Phách Cốc, cuối cùng lại bị bọn ta vặt mất.
Nói thiệt là... bọn ta cũng chẳng phải người tử tế gì đâu!”
Gấu Ma Ngốc: “……”
Dối trá! Vô liêm sỉ! Không biết ngượng!
Phượng Khê tiếp lời:
“Nhưng mà cũng tại cái thế đạo này, cá lớn nuốt cá bé, ngươi cũng hiểu luật chơi rồi chứ?
Mà ta á, trời sinh mềm lòng, nhìn cảnh ngươi bị trói mà ta xót lắm!
Thế nên… ta tha cho ngươi, còn tặng ít đan dược nữa! Xem như là bọn ta bỏ tiền mua Phách Cốc của ngươi đó, được chưa?”
Gấu Ma Ngốc nửa tin nửa ngờ, nha đầu này thật sự tốt như vậy sao?
Kết quả Phượng Khê thật sự ra lệnh thả nó, còn dốc lòng tặng đan dược.
Gấu Ma Ngốc đứng đơ như tượng.
Phượng Khê nhìn cái dáng ngu ngơ đó, không khỏi nhớ tới Đào Ngột.
Không biết cái chày gỗ (chỉ người khờ khạo, cứng nhắc, không linh hoạt) kia giờ ra sao rồi…
Tại vòng ngoài Khuynh Phong bí cảnh, Đào Ngột đang đứng cùng đám Ma đằng, tay xách Ma Tiêu, miệng ba hoa chích chòe, thổi phồng chuyện mở ra thông đạo thời không như thể chính nó là người khai thiên lập địa.
Đúng lúc đó, một cái răng nanh to tổ bố từ trên trời bổ xuống, "bốp" một cái, quất thẳng vào mặt rồi rớt xuống đuôi nó!