=========
355. Ma Tiêu đánh thành Ma bánh ép khuôn
Ngay lúc Ma Tiêu còn đang lúng túng, Phượng Khê bồi thêm một đòn chí mạng:
“Ta đoán sai , bên trong chắc chắn thứ gì đó khiến ngươi kiêng dè, đúng ?
Chứ bằng sức ngươi thì mà đánh đối phương. bọn trợ giúp thì khác !
Giải quyết đối thủ, ngươi chính là vua chúa ở cái chỗ !
Nín nhịn một lát mà đổi quãng đời còn tiêu d.a.o ai quản, giao dịch lời chán gì nữa?
Ngươi mà lên tiếng, coi như ngươi đồng ý!”
Ma Tiêu vẫn im như thóc.
Vì lời Phượng Khê ... trúng tim đen nó .
Lý nó là kẻ chiếm cứ vị trí trung tâm đất lành chim đậu, ai ngờ vì kiêng dè kẻ địch nên lủi về một xó, dựng tạm địa bàn ở chỗ lề đường.
Mà nếu thật sự nhóm giúp sức, chừng cửa thắng thật...
Còn một lý do nữa – chính là Lôi Kiếp.
Nó nghĩ bụng: ngay cả thứ đồ của Thiên Đạo như Lôi Kiếp cũng con nhóc thối thu phục, giờ ký khế ước một chút cũng chẳng tính là nhục.
Lôi Kiếp còn chẳng ngượng, sợ cái gì?
Dĩ nhiên, lý do lớn nhất vẫn là: giờ nó chẳng còn lựa chọn nào ngon hơn, đành cắn răng chịu đựng.
Phượng Khê thấy nó câm lặng thì là nó thuận theo , liền híp mắt:
“Vậy là đồng ý nhé! Vậy còn chờ gì nữa, ký khế ước lẹ !
Cao Tổ phụ, con từng học qua khế ước ma thú, dạy con với!”
Huyết Cẩm Lâm: “……”
Ủa thế ngươi ký khế ước, đám nấm từ ?!
À, đúng ... hình như tụi nó vốn ký khế ước.
Không ký khế ước mà ngoan như chó con đó hả?!
là quá đáng lắm luôn!
Mà cũng , khế ước thuật học cái là ngay, huống hồ Ma Tiêu tu vi và thần thức đều cao hơn Phượng Khê!
Lỡ mà ký khế ước , nó phản phệ, khéo toi luôn cái mạng nhỏ.
nghĩ tới vụ con nhóc từng chế bùa bá đạo như thần, ông đành nén lời nuốt .
Dù giờ cũng chẳng còn kế nào hơn, chọc giận Ma Tiêu mà nó tự bạo thì cả đám cũng ai sống sót.
Vậy nên ông đành liều dạy Phượng Khê pháp quyết khế ước ma thú, còn diễn mẫu minh họa luôn.
Thực , nó cũng na ná với pháp quyết của Ngự Thú Môn, Phượng Khê là hiểu.
Nàng kéo một cây ma đằng bé tí tập thử, đầu thành công.
Lại thử hiểu ước (ước định tinh thần), cũng xong luôn!
“Cao Tổ phụ ơi, cái chơi vui mà gì khó , dễ èo !”
Huyết Cẩm Lâm: “……”
Không chuyện với con nữa.
Phượng Khê sang Ma Tiêu, hớn hở:
“Đến đây , đồng minh trung thành của , chúng bắt đầu ký khế ước thôi!”
Con Ma Tiêu trừng mắt đầy oán khí, bất đắc dĩ mà uất ức.
Nó vốn định nhân lúc Phượng Khê lo học ký khế ước mà phản đòn, ai ngờ con nhỏ học multitask, tay vẫn cầm viên gạch to tướng lơ lửng đầu nó.
Chỉ cần nó manh động một chút là gạch nện liền!
Thôi thì ký thì ký, ai bảo thần thức nó mạnh hơn nhỏ , tới lúc đó phản phệ là !
Gi.ết con nhỏ xong, mấy còn chẳng đáng sợ gì.
Còn cái khối lôi đình to tướng đầu Phượng Khê chắc chỉ là phân , chẳng bao nhiêu lực sét, đáng ngại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-355.html.]
Lần nó học khôn , kỹ thuật diễn xuất lên tay thấy rõ.
Tuy trong lòng ôm kế phản bội, ngoài mặt vẫn nghiến răng :
“Ký khế ước thì ký, nhưng , chỉ là hợp tác, ngươi quát tháo lệnh gì hết.
Tới nơi cần đến thì giải trừ khế ước ngay.
Để tránh ngươi nuốt lời, phát cái tâm ma thề cái coi!”
Phượng Khê vui vẻ gật đầu:
“Ma thần chứng giám, – Huyết Vô Ưu – xin thề:
Thứ nhất, khi ký khế ước với Ma Tiêu, sẽ đối đãi nó như đồng minh.
Thứ hai, khi sự việc xong xuôi, sẽ lập tức giải trừ khế ước.
Nếu nuốt lời, nguyện ma đan vỡ nát, thể tu luyện!”
Dù là Phượng Khê, còn thề là Huyết Vô Ưu, liên quan gì tới ?
Với , ma đan !
Ma Tiêu chuyện , thấy nàng phát thề độc thì gật đầu:
“Được! Giờ ký khế ước thôi!”
Đám Huyết Cẩm Lâm nín thở, sợ Ma Tiêu chơi chiêu.
Ngay cả Lôi Kiếp cũng lo sốt vó.
Dù Phượng cẩu cũng là linh sủng đầu tiên của nó, mà nếu nàng banh xác thì cũng tiếc thiệt.
Giữa lúc thấp thỏm, Phượng Khê mở pháp quyết khế ước…
Còn ở bên ngoài bí cảnh, Huyết Thiên Tuyệt mồ hôi đầy đầu.
Ma Tiêu thể ngoan ngoãn ký khế ước? Rõ ràng sẽ chơi trò phản phệ.
Nha đầu Phượng Khê , thông minh một đời mà hồ đồ một lúc!
Ngay cả Huyết Phệ Hoàn mộ phần cũng nghĩ , nha đầu vẫn còn non lắm!
Trò đơn giản mà cũng !
ngặt nỗi, ký khế ước thì chẳng cách nào khác.
Đành trông chờ vận con nhóc thôi!
Nửa khắc , Ma Tiêu tỏ phối hợp, khế ước tất một cách suôn sẻ.
Phượng Khê như trúng .
Ma Tiêu thì lạnh trong bụng: Nhóc con, chờ ch.ết !
Ngay khi nó định nuốt thần thức Phượng Khê trong thức hải, một viên gạch to tổ bố từ trời nện xuống!
Bốp! – mà giòn tan.
Chưa hết, nện một cái thêm một cái!
Rồi một cái nữa!
Nện tới khi Ma Tiêu biến thành bánh Ma Tiêu ép khuôn luôn!
Bên ngoài, Ma Tiêu đau đớn lăn lộn đất:
“Dừng tay! Ngươi dừng tay! Rõ ràng ký khế ước mà còn đánh ?!”
Phượng Khê như hoa nở:
“Ngươi rõ còn hỏi! Tự tưởng ngươi thần thức mạnh hơn là thể phản phệ đúng ?
ngươi nghĩ xem đây là thức hải của ai?! Cường long còn nể địa đầu xà đấy!
Cho ngươi nếm mùi để đường mà ngoan ngoãn!
Đại mã hầu , khuyên ngươi nên thành thật, thì quả ngon mà ăn !”
Ma Tiêu tức đau, hộc má,u lăn đùng ngất.
Phượng Khê: “...... Không bảo cái giống lì đòn lắm ? Sao yếu xìu ? Không lẽ là hàng , bệnh nền đầy ?!”
Mọi : “......”