Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 354

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:23:18
Lượt xem: 453

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

354. Ta đại diện ánh sáng tiêu diệt ngươi

Ma Tiêu Phượng Khê mở miệng đến “khí tức tử vong khiếp nhân”, suýt chút nữa nổi khùng:

“Ngươi mới là đại mã hầu!”

“Cả nhà ngươi đều là đại mã hầu!”

“Cái giống ch.ó m.á gì mà dọa bằng ánh sáng chứ?!”

“Nha đầu thối tưởng là thứ gặp ánh mặt trời ?”

“Thật là ngu ai bằng!”

“Rất nhanh thôi, ngươi sẽ vì cái gọi là thông minh mà trả giá bằng cái mạng nhỏ của !”

Phượng Khê dán mắt Ma Tiêu, thấy nó ngoài tức giận thì chả hề chút hoảng sợ nào, trong lòng nàng âm thầm trầm xuống.

Xem … nàng tính sai .

Sống trong nơi âm u quanh năm nghĩa là nó chịu ánh sáng, cũng giống như đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người nơi vùng sâu , chẳng những sợ lửa, mà còn đặc biệt mê ánh sáng.

Không cả. Đã thì tới chiêu “tương kế tựu kế”.

Nghĩ đến đây, khoé môi nàng cong lên, lộ nét đắc ý:

“Đại mã hầu, đừng giả bộ nữa! Giờ chắc ngươi sợ đến tè quần ?”

“Lát nữa sẽ đại diện cho ánh sáng… tiêu diệt ngươi!!”

Ma Tiêu: “……”

Ngươi đúng là đồ ngốc cấp hai!

Tuy nghĩ , nó vẫn cố vẻ e ngại, chẳng qua diễn xuất vụng về đến độ ngay cả tia sét đầu Phượng Khê cũng bật .

Nó sợ Phượng Khê , còn cố tình rung rung cho thêm phần kịch tính.

Phượng Khê dửng dưng đáp lời.

Nàng bắt đầu thi triển pháp ngọn lửa quyết bằng ma khí, giữa ánh lửa rực rỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ như đóa hoa.

Trong lòng Ma Tiêu hừ lạnh: nha đầu thúi, đợi ngươi cho rằng thành công, lúc đó sẽ trở tay đánh một kích trí mạng, xem ngươi còn !

Để màn kịch thêm phần sống động, nó còn cố tình giảm bớt sức tấn công thần thức với Phượng Khê, thể cũng bộ lảo đảo lung lay.

Quả nhiên, nó thấy vẻ mặt Phượng Khê đắc ý hẳn lên.

Nha đầu thúi đúng là ngốc thật!

Thấy Phượng Khê càng lúc càng tiến gần, nó cảm thấy thời cơ đến, chuẩn tung chiêu trí mạng, nào ngờ… cổ chân đột nhiên thứ gì đó quấn lấy!

“Bộp!”

Ngã cái oạch cắm mặt xuống đất!

Ngay đó, thần thức Phượng Khê hóa thành một cục gạch to tổ bố, hung hăng nện xuống!

Thì ban nãy nàng giả vờ thi triển pháp quyết ngọn lửa, kỳ thực vẫn luôn dùng thần thức vẽ bùa trận cục gạch.

Tính cũng vẽ mấy trăm cái hình “rùa” !

Nàng rõ nếu bỏ lỡ thì còn cơ hội đánh bại Ma Tiêu nữa, cho nên dốc hết vốn liếng!

Không chỉ nạp năng lượng cho cục gạch, nàng còn ngầm phát tín hiệu cho đám đại quân nấm ẩn nấp gần đó.

Sợ vẫn đủ an , nàng còn gào to:

“Ma Thần đại nhân, mượn dùng chút sức mạnh lôi điện của ngài nha!”

Tia sét đầu nàng: “……”

Ngươi sai khiến thì cứ sai khiến, việc gì lôi cái danh hiệu ‘Ma Thần’ hù dọa?! Làm như sợ bằng!

dù gì, nó cũng phóng chút khí tức Lôi Kiếp. Đánh thật thì cần thiết, dẫu năng lượng lôi điện cũng quý lắm, để xem Phượng Cẩu nên chuyện .

Ma Tiêu ngờ, Phượng Khê từ đầu tới cuối đều đang… diễn!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-354.html.]

Nó còn mơ mộng về một cú đòn trí mạng bất ngờ, nào ngờ đại quân nấm cuốn chân, ngã sấp mặt, ăn ngay một cú gạch trời giáng.

Thức hải rung chuyển, lôi khí còn kịp đến, nó cảm thấy hoảng!

Một chút hoảng loạn thôi cũng đủ khiến khí thế của nó tụt dốc phanh.

Khí thế Ma Tiêu rớt, sĩ khí bên Phượng Khê liền tăng vọt!

Nàng điên cuồng đập gạch, đám nấm cũng hăng máu.

Quân Văn ngao ngao hét lớn xông lên.

Vừa nãy đau đầu gần ch.ết, nhúc nhích nổi, giờ Ma Tiêu yếu , cũng tỉnh táo trở .

Huyết Cẩm Lâm và đám khác cũng lục tục gia nhập chiến cuộc.

Ma Tiêu mơ cũng ngờ, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, cục diện đảo ngược.

phản công, nhưng còn sức.

Nó phẫn nộ gào lên:

“Dừng tay! Ta cho các ngươi rời khỏi đây!

Nếu , nếu các ngươi dồn đến đường cùng, sẽ tự bạo! Cùng ch.ết hết với !”

Phượng Khê bĩu môi:

“Ngươi tưởng ngu giống ngươi chắc? Nếu ngừng tay để ngươi thở, ngươi nhất định sẽ trả thù .

Đừng đem tự bạo dọa , hù một cái là sợ !

Bất quá, ngẫm kỹ thì, gặp là duyên, nghiệt duyên cũng là duyên nha~

Hay là thế , thấy ngươi cũng coi như mã, tay chân lanh lẹ, là… ngươi theo tùy tùng?

Yên tâm , khi rời bí cảnh sẽ giải trừ khế ước, coi như khách qua đường, ràng buộc gì hết.

Thấy thế nào hả?”

Ma Tiêu tức đến mức khói trắng phun đầy đỉnh đầu:

“Nói bậy! Ngươi bậy!

Đường đường là Ma Tiêu mà tùy tùng của ngươi?! Ta thà ch.ết cũng chịu nhục như !”

Phượng Khê cong môi :

“Làm thì ứng biến chứ. Ngươi tự bạo, đúng là giữ gìn tôn nghiêm Ma Tiêu, nhưng mà… ai ? Ai quan tâm?

Ta các ngươi sống ở vạn trượng Ma Uyên, nay vất vả lắm mới thấy thế giới bên ngoài phồn hoa náo nhiệt, ngươi thật bỏ mà tự bạo ?

Đừng hồ đồ!

Nhịn một lúc sóng yên gió lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.

Muốn thành đại sự, chịu khuất nhục mà thường chịu nổi.

Huống hồ, ngươi ký khế ước với , chẳng nghĩa là phục tùng sợ hãi, chỉ là một lời hứa nho nhỏ thôi.”

Nói đến đây, nàng lơ đãng vuốt nhẹ cây trâm cài đầu .

Ma Tiêu vốn đang định mở miệng mắng to, nào ngờ như ai bóp cổ, hai mắt suýt trợn trừng rớt ngoài!

Theo lý mà , nó hẳn sớm cảm nhận sự tồn tại của Lôi Kiếp, vì Ma Tiêu luôn nhạy bén với nguy hiểm hơn bất kỳ ai.

… nó quá khinh địch!

Ngay từ đầu nó xem Phượng Khê gì, dù thấy chút khác thường cũng chẳng để tâm.

Tới tận bây giờ mới phát hiện, đầu Phượng Khê, là một đạo… Lôi Kiếp đang bò.

Chả trách nãy giờ nó cảm nhận khí tức Lôi Kiếp!

Nàng… nàng thu phục một đạo Lôi Kiếp?!

Cái thể ?!

Loading...