Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 353
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:23:15
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
353. Ngươi tin vào ánh sáng không?
Bên trong bí cảnh, con Ma Tiêu kia phát ra tiếng cười khặc khặc quái dị, nghe như ai đang cào bảng, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Chỉ trong chớp mắt, cảm giác như rơi vào địa ngục, sợ hãi, tuyệt vọng, mọi loại cảm xúc tiêu cực như ùa tới nuốt chửng tâm trí.
Hiển nhiên, con hàng này rất rành mấy chiêu tấn công thần thức, chuyên phá rối suy nghĩ của người khác.
Ngay khoảnh khắc đó, Phượng Khê cũng nở nụ cười.
Chẳng qua, nụ cười của nàng không giống ai, cũng chẳng giống kiểu buồn cười gì cho cam:
“Cạc cạc cạc!”
“Ha ha ha!”
“Ha hả ha!”
“Hắc hắc hắc!”
“Gêi gêi gêi!”
…
Ma Tiêu cười không nổi nữa.
Nó bỗng thấy... hình như có ai cướp nghề mình thì phải?!
Phượng Khê thấy nó nghẹn họng, cười tủm tỉm nói:
“Ngươi là Ma Tiêu thật à? Ồ, cũng mở mang tầm mắt thật đấy, lần đầu tiên bọn ta được gặp Ma Tiêu sống cơ mà.
Nói nghe xem, ngươi chặn bọn ta lại là muốn làm gì?
Tặng quà ra mắt? Hay định đầu quân làm tùy tùng cho ta?”
Ma Tiêu: “……”
Nó chớp mắt một cái, rõ ràng bị choáng váng, sau đó cất giọng the thé như gà trống bị bóp cổ:
“Để lại một nửa người cho ta ăn, nửa còn lại được đi.”
Cùng lúc nói, nó tung chiêu công kích thần thức, khiến ai nghe cũng thấy đầu óc nhức nhối như bị ai cào xé.
Phượng Khê kỳ thực chẳng bị gì mấy, nhưng vì không muốn lạc lõng với tập thể nên cũng giả vờ nhíu mày, xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi lên tiếng:
“Ngươi nói muốn giữ lại một nửa người?
Ngươi muốn nam hay nữ?
Người già hay trẻ?
Béo hay gầy…”
Ma Tiêu nhịn không nổi nữa, gắt lên:
“Các ngươi tự quyết đi! Ta thích nhất nhìn đám kiến hôi các ngươi giãy giụa trong tuyệt vọng, lộ ra cái bộ mặt xấu xí giả tạo!”
Phượng Khê suýt nghẹn:
“Ngươi chắc chắn là chưa từng soi gương đúng không?
Ta thật sự thấy tò mò đấy, ngươi lấy đâu ra tự tin mà bảo tụi ta xấu?
Ngươi nhìn cái chân của ta đi, chỗ ta đứng còn mọc ra nấm đẹp biết bao, còn ngươi thì sao? Mặt đỏ, tóc xanh, nanh lam, có phải sợ ban đêm người ta không nhìn ra được cái nhan sắc thảm họa của ngươi nên tự phát sáng cho chắc?
Thích thì nhào vô đánh đàng hoàng, chứ rình mò nấp lén mãi thế? Làm người không cần mặt, làm yêu quái cũng phải biết liêm sỉ chứ?
Ngươi ấy à, không nhan sắc, không bản lĩnh, sống làm gì cho chật đất? Có cần ta đưa dây thừng để tự xử cho tiện không?”
Ma Tiêu tức đến co giật, tóc đỏ dựng thẳng lên như lông nhím:
“Ngươi tìm ch.ết!”
Vừa nói liền lao thẳng về phía Phượng Khê.
“Khoan đã! Ta còn chưa nói xong mà, gấp cái gì?”
Ma Tiêu: “……”
Ngươi chưa nói xong thì liên quan gì đến ta chứ?!
Nó tiếp tục lao tới. Phượng Khê vẫn đứng yên như tượng, như thể bị dọa đến cứng người.
Huyết Cẩm Lâm thấy vậy định xông lên kéo nàng lại, nhưng Quân Văn đã giơ tay ngăn lại.
Tiểu sư muội lá gan to bằng cái cối đá, nàng mà sợ ư? Đừng đùa.
Nàng rõ ràng đang chọc giận Ma Tiêu, chắc chắn lại bày trò gì đó. Nếu giờ mà kéo nàng ra, chẳng khác nào phá game.
Tất nhiên, Quân Văn dám bình tĩnh là vì hắn biết trên đầu Phượng Khê còn chễm chệ một con hàng Lôi Kiếp đang nằm bò, nên dù lỡ có đoán sai, nàng cũng chẳng đến mức mất mạng.
Lúc này Ma Tiêu đã cách Phượng Khê chưa tới ba thước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-353.html.]
Trong lòng nó đắc ý vô cùng, cái tiểu Ma tộc này xem ra cũng chỉ thế, bị nó dọa sợ đến ngây ra rồi!
Chờ bị ăn thôi!
Không chỉ nàng, mấy người còn lại cũng đừng hòng trốn, cả cái cây nấm đằng sau kia cũng đừng mong may mắn!
Nó đang mơ tưởng thì — BỐP!
Một tảng gạch bằng hình vẽ rơi từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào đầu nó.
Ma Tiêu mắt trợn trắng, sao bay lượn tứ tung.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì đây trời?
Phượng Khê mặc kệ nó có tỉnh hay không, cứ thế cầm “gạch thần thức” nện lia lịa!
Trong lúc nện còn tiện tay vẽ thêm vài ký hiệu nguệch ngoạc lên mặt gạch, lúc đầu còn là hình rùa, sau lười quá chỉ vẽ vòng tròn cho nhanh.
Ủa? Hình như là… rùa đẻ trứng?
Ma Tiêu đâu phải dạng vừa, sau một hồi choáng váng liền nổi điên.
Nó hét lên chói tai, mắt lóe sáng xanh, cây cối quanh đó đổ rạp như bị bão quét, cả nhóm Huyết Cẩm Lâm không ai nhúc nhích nổi, người tu vi thấp thì ngất xỉu tại chỗ.
Mà họ chỉ mới trúng đòn phụ, người bị nó nhắm thẳng là Phượng Khê thì càng thảm hơn.
Thức hải của nàng rung lắc kịch liệt, đau nhói từng cơn như có ai lấy d.a.o rạch bên trong.
Nếu không phải nàng đã quen chịu đựng thần thức đau đớn bao năm nay, thì có khi đã gục từ sớm.
Nhưng nàng vẫn nghiến răng chịu đựng, tay không ngừng đập gạch vào đầu Ma Tiêu.
Không đập ch.ết thì đập tiếp!
Ma Tiêu bắt đầu sốt ruột. Rõ ràng đối phương là một tiểu nhược kê (gà yếu), sao lại lì như vậy?!
Nhưng nó vẫn tự tin.
Nó là Ma Tiêu cơ mà!
Sở trường thần thức, thiên hạ vô địch!
Huống hồ, cái đứa yếu xìu kia tu vi còn thấp lè tè!
Thần thức cũng như nước trong chum, chum bé thì chứa được bao nhiêu chứ. Nhiều lắm nửa khắc nữa, nó sẽ thắng chắc.
Lúc đó, nó muốn xé mở đầu tiểu nha đầu ra xem trong đầu nàng rốt cuộc chứa cái gì.
Trên đầu Phượng Khê, con hàng Lôi Kiếp cũng nóng ruột đến muốn phát nổ.
Nó thật ra rất muốn phóng thích thiên lôi ngay, nhưng Phượng Khê không ra hiệu, nó không dám tự tiện.
Cũng đúng, gặp cái loại như Ma Tiêu đâu dễ dọa sợ bằng sét. Phóng linh tinh lỡ lại lộ bài thì phiền.
Khó xử thật sự.
Phượng Khê bụng đầy mưu mô, nhưng tiếc thay thần thức đối phương quá mạnh, mấy trò của nàng e rằng vô dụng.
Nàng còn thử lấy phù triện ra dùng, nhưng lại bị hóa giải ngay tức khắc, vừa kích hoạt liền “tịt ngóm” không phản ứng.
Nó làm kiểu gì vậy trời?
Chẳng lẽ là do thần thức?
Thực ra nàng vẫn còn một con át chủ bài: đội quân nấm ngầm.
May mà phạm vi công kích của Ma Tiêu có giới hạn, chưa lan tới khu nấm ở sâu trong lòng đất.
Nhưng Phượng Khê chưa vội tung đại quân nấm ra. Bởi vì đại quân nấm chỉ có một cơ hội ra đòn duy nhất, nhất định phải chờ thời điểm then chốt.
Giá mà biết được điểm yếu của Ma Tiêu thì hay biết mấy!
Đáng tiếc, trong sách không ghi lại.
Huyết Cẩm Lâm cũng không nói, chắc cũng chẳng rõ.
Phượng Khê cố gắng bình tĩnh, cố nhớ xem sách có ghi gì liên quan không, lục lại trong đầu tìm chút manh mối.
Bỗng nàng nhớ ra…
Ma Tiêu sống dưới đáy vực Ma Uyên vạn trượng quanh năm, nơi đó mù sương dày đặc, không hề thấy ánh mặt trời.
Vậy liệu có thể…
Nó sợ ánh sáng?
Nàng nhìn trời, đang đêm.
Càng chắc thêm giả thuyết của mình.
Vì thế, Phượng Khê liền cười toe hỏi:
“Ê đại mã hầu, ngươi tin vào ánh sáng không?”