Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 349
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:16:16
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
349. Mấy người bọn ta đây, toàn là hàng tồn kho lỗi kỹ thuật cả đấy.
Lúc này, một giọng nói già nua vang lên:
“Khách quý đến cửa, còn không mau dẫn người vào thính đường?!”
Bốn phương tám hướng đều vọng lại tiếng nói ấy, khiến những người tu vi yếu trong đoàn lập tức mồ hôi lạnh túa ra như tắm.
Ngay cả Huyết Cẩm Lâm cũng hơi hơi nhíu mày.
Nhưng Phượng Khê thì mặt không đổi sắc, chỉ nhẹ nhàng giậm chân vài cái.
Nàng cảm nhận được dưới chân có chấn động nhẹ, trong lòng lập tức yên tâm, đại quân nấm đã tìm tới nơi rồi.
Mọi người theo chân đám người hầu, vòng qua một toà giả sơn, bước vào thính đường.
Vừa trông thấy chủ toạ đang ngồi, nhóm người Huyết Cẩm Lâm đều sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy người ấy… nửa thân trên là ông già phấn son lòe loẹt, nửa thân dưới lại là bà lão hoá trang diêm dúa.
Cả người chia đôi rành rẽ, nhìn vào quái dị vô cùng!
Khi mọi người đang còn ch/ết lặng, Phượng Khê đã ôm quyền chắp tay:
“Vãn bối Huyết Vô Ưu, ra mắt nhị vị tiền bối. Đường đột quấy nhiễu, xin được lượng thứ!”
Nhóm Huyết Cẩm Lâm lúc này mới phản ứng, đồng loạt hành lễ.
Một giọng nữ già nua vang lên:
“Lão nhân à, mấy đứa nhỏ này còn biết lễ phép, ta nhìn là thích liền!”
Tiếp theo là giọng nam già nua: “Đúng vậy, ta thấy mấy đứa này không tệ, nên mới bảo người mời bọn chúng vào.”
“Đứng làm chi nữa, ngồi xuống cả đi!”
Huyết Cẩm Lâm chỉ thấy cảnh tượng trước mắt quá sức quỷ dị, nhưng Phượng Khê lại không lấy làm lạ.
Dù sao thì… nàng từng quỳ trước tượng Ma Thần, một mình diễn hai vai cũng không thấy lạ nữa.
Lúc cần thiết, một mình nàng có thể độc diễn cả sân khấu, diễn một lần mười tám vai cũng không thành vấn đề!
Thế nên, nàng cười híp mắt cảm tạ rồi ngồi xuống trước tiên.
Những người khác cũng lần lượt ngồi xuống theo.
Bọn người hầu nhanh chóng dâng lên trà ngon bánh quý, bày biện vô cùng phong phú.
Phượng Khê thì không động đũa.
Không phải sợ trúng độc, mà là lo mấy món này là sâu bọ gì đó biến hóa ra, ăn vào lỡ nổ bụng thì phiền!
Chủ nhân nơi đây chẳng những không trách, ngược lại còn mỉm cười hỏi:
“Các ngươi từ đâu tới, định đi đâu?”
Phượng Khê cười toe toét: “Chúng ta từ Đông Thổ Đại Đường mà đến, định lên đường sang Tây Thiên thỉnh kinh.”
Chủ nhân khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Phượng Khê vốn đã đoán chủ nhân nơi này chẳng phải Ma tộc cũng chẳng phải Nhân tộc, tám phần là ma thú hoặc ma thực biến hoá ra, câu trả lời mập mờ kia lại càng khẳng định thêm.
Bởi ai có chút kiến thức đều biết, câu nói “thỉnh kinh Tây Thiên” kia… là nàng bịa nhảm không chớp mắt!
Nàng càng nghiêng về khả năng đối phương là ma thực, loài này phần lớn đều song tính đồng thể.
Không biết đại quân nấm có lần theo rễ tìm được tận gốc chưa nữa?
Lúc này, giọng nữ già đột ngột vang lên:
“Tiểu nha đầu, ngươi đối với tình trạng của ta có ý kiến gì không?”
Phượng Khê chớp chớp mắt:
“Không có gì để nói cả! Nam nửa nữ nửa, người lớn lên… cũng tạm bình thường thôi!
Chứ như bọn con đây, đều là thứ sản phẩm lỗi kỹ thuật, muốn sinh sôi nảy nở còn phải tìm dị giới khác phái, phiền muốn ch.ết!
Nếu ai cũng như người, nói không chừng Ma tộc chúng ta sớm đã thống nhất hai vực Nam Bắc rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-349.html.]
Nhóm Huyết Cẩm Lâm: “……”
Ngươi… nói mấy lời không biết ngượng thế này kiểu gì vậy hả?
Mặc kệ nàng nói thế nào, chủ toạ trên ghế lại rất hưởng thụ!
“Tiểu cô nương ngươi thật biết ăn nói, bảo sao còn nhỏ tuổi đã cầm đầu được cả đám thế này!
Ta với lão nhân không có con cháu, cả gia tài lớn thế này cũng chẳng ai thừa kế… Hay là ngươi khỏi cần đi lấy kinh gì nữa, ở lại đây làm cháu gái chúng ta đi!”
Phượng Khê: “……”
Ta còn có thể cư,ớp đoạt đến mức này sao?!
Đến cả ma thực cũng muốn nhận ta làm cháu gái rồi?!
Đám Huyết Cẩm Lâm đã nghẹn họng đến không biết nói gì nữa.
Phượng Khê thở dài:
“Lão nhân gia, nói theo lý thì con nên mừng rỡ đồng ý, được nhị vị tiền bối yêu thích là phúc phần của con.
Nhưng mà con còn có đại sự chưa làm xong, không tiện ở lại lâu.
Xin hai vị nương tay thả bọn con rời đi, cũng coi như kết một đoạn thiện duyên.”
Giọng nữ già đột nhiên sắc như dao:
“Nói vậy tức là ngươi không muốn?
Thật là không biết điều!
Được lắm!
Lắm người thế này, lẽ nào thiếu ngươi thì không được?!
Có ai trong các ngươi nguyện ý ở lại? Nếu nguyện ý, có thể sống cuộc đời cẩm y ngọc thực trong tòa phủ này.
Còn nếu không, chỉ có thể chôn xuống làm phân bón!”
Đám Huyết Cẩm Lâm tất nhiên không ai muốn ở lại, ban đầu còn định bật dậy trở mặt.
Nhưng thấy Phượng Khê vẫn điềm nhiên ngồi đó như không có gì, nên lại thôi, ngồi chờ xem nàng làm gì.
Lúc này, giọng ông già vang lên:
“Bà già à, bà thế là sao chứ?! Chuyện tình cảm sao ép được? Người ta không muốn thì thôi.
Tiểu cô nương, các ngươi muốn rời đi cũng được, chỉ cần để lại nhẫn trữ vật là có thể qua.”
Phượng Khê đập bàn đứng dậy:
“Ngươi muốn mạng ta ta còn miễn cưỡng nhịn, mà lại dám đòi tiền của ta?! Quá đáng lắm rồi!”
Chủ tọa: “……”
Huyết Cẩm Lâm: “……”
Biết ngay, cứ nhắc tới tiền bạc là y như rằng nàng nổi đóa!
Thực ra, Phượng Khê đang chờ tín hiệu của đại quân nấm.
Vừa rồi dưới chân có rung động nhỏ, chứng tỏ tụi nấm đã tìm tới gốc rễ của ma thực này, nàng mới dám trở mặt.
Bằng không, nàng vẫn còn đóng vai hòa khí thêm chút nữa.
Lão phụ nhân cười lạnh: “Ngươi định so với ta?”
Phượng Khê khoanh tay sau lưng: “Đúng rồi đó!”
Lão phụ nhân: “……”
Ngay sau đó, toàn bộ nhóm người đồng loạt phát động thần thức công kích về phía chủ tọa!
Phượng Khê khoanh tay không phải để ra vẻ, mà là làm hiệu cho đám Huyết Cẩm Lâm ra tay.
Chủ tọa hiển nhiên không ngờ họ trở mặt nhanh như vậy, đành cứng rắn hứng trọn đợt công kích này.
Ngay lập tức, cảnh tượng trước mắt nhóm người Phượng Khê biến đổi hoàn toàn!
Bọn họ bị dây leo khổng lồ quấn lấy, bao kín như nhốt vào trong một lồng chim khổng lồ, không có đường lui!