Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 338
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:10:19
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
338. Nàng có thể nào... là tiểu chắt chít ruột thịt của ta không?!
Theo sau màn kích nổ của Phượng Khê với Quân Văn, đủ loại công kích hỗn tạp như trút xuống.
Lửa cháy, d.a.o gió, thuẫn đất, bụi gai, tên băng…
Một lượng linh năng khổng lồ ập tới khiến cả mặt đất cũng phải rung chuyển.
Thấy chiếc gương vẫn chưa nứt, Phượng Khê đoán chừng năng lượng vẫn chưa đủ, bèn móc luôn cả phù ma nứt vỡ ra dùng tiếp.
Cũng bởi vậy mà nàng mới mạnh tay cưỡng ép mở nhẫn trữ vật của đám người Huyết Đình Uẩn, lo xa tính trước, đề phòng vạn nhất.
Nếu đống phù triện kia không đủ lực, thì còn có phù ma nứt vỡ làm chiêu cuối.
Ngay khi nàng đang chuẩn bị kích nổ phù nứt, mặt kính đột nhiên rạn ra một đường.
Ngay sau đó là thêm nhiều vết nứt dọc ngang, cho đến khi hoàn toàn vỡ vụn và biến mất.
Cả đám người Huyết Đình Uẩn đồng loạt ngã xuống, tất thảy đều hôn mê bất tỉnh.
Ngay cả cây Thực Mệnh Địa Liệt Nấm “mạng lớn” kia cũng lật sợi rễ lên trời mà xỉu.
Phượng Khê và Quân Văn lập tức chia nhau sơ cứu đám người Huyết Đình Uẩn.
Lúc trước, khi nàng "say sẩm" trong tháp, đám người này đã đưa cho nàng không ít đan dược tu bổ thần thức, vừa khéo bây giờ dùng được.
Có thể coi như: của dân dùng cho dân, hay nói trắng ra là: lông dê thì mọc trên người dê.
Huyết Đình Uẩn là người đầu tiên tỉnh lại, một phần cũng vì hắn là phù sư, thần thức mạnh hơn người thường một chút.
Hắn mở mắt, trong đầu trống rỗng: “Ta là ai? Đây là đâu? Ta đang làm gì?”
Hồi lâu sau mới dần lấy lại tinh thần.
À đúng rồi... hình như hắn vừa thấy một phiên bản khác của chính mình...
Ngay sau đó, những người còn lại cũng lần lượt tỉnh lại.
Bên ngoài bí cảnh, tiếng hoan hô vang dậy.
Tộc trưởng Huyết tộc cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi!
Nếu đám người Huyết Đình Uẩn ch.ết sạch trong bí cảnh, hắn chẳng còn mặt mũi nào làm tộc trưởng nữa!
Lúc đó, e là đến c.hết cũng phải gánh tội, bị đem chôn lẻ loi như tổ tiên Huyết Phệ Hoàn, cô độc trong nấm mộ nhỏ, không ai nhang khói.
May mắn thay, còn có Huyết Vô Ưu, còn có Ninh An Phương.
Thật không hổ là đại trưởng lão!
Nếu không nhờ lão mang hai đứa nhỏ ấy về, thế hệ Huyết gia này tám phần mười là phá sản rồi…
Huyết Thiên Tuyệt lúc này đang không ngừng vuốt râu, lòng xúc động như sóng cuộn.
Hắn nghĩ thông rồi!
Cháu gái ruột hay không không quan trọng nữa!
Dù sao ta nói phải thì nó chính là phải!
Không phải cũng thành phải!
Huyết thống tuy quan trọng, nhưng cảm tình bồi dưỡng càng không thể xem nhẹ!
Hắn với tiểu nha đầu Phượng Khê đúng là ông trời tác hợp duyên phận ông cháu!
Nhớ lần đầu gặp nàng trong mỏ quặng Huyền Thiên Tông, hắn đã có linh cảm đứa nhỏ này với mình có duyên, cho nên mới phá lệ dịu giọng nhỏ nhẹ, hòa ái dễ gần…
Cùng lúc đó, bên trên mộ tổ Huyết Phệ Hoàn, lão tổ kia cũng đang cảm thán:
“Ta với tiểu nha đầu ấy, chính là trời cao định sẵn duyên phận nha!
Chỉ có nàng mới có thể trò chuyện được với ta, nếu không phải duyên thì là cái gì?
Nha đầu này thật thông minh! Không những phá giải được kính đan xen, còn nghĩ ra được cách phá nữa, đầu óc lanh lợi hệt như ta hồi trẻ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-338.html.]
Nàng có thể nào... là tiểu chắt chít ruột thịt của ta không?!”
Còn chuyện đời này lão chưa từng có con cháu?
Cái đó... thôi quên đi cho nhẹ đầu.
Dù gì ch.ết cũng đã nhiều năm, trí nhớ có kém cũng bình thường.
Lúc này trong bí cảnh, đám người Huyết Đình Uẩn đã hoàn toàn tỉnh táo.
Phượng Khê bèn kể lại mọi việc đã xảy ra.
Mọi người nghe xong thì sắc mặt đủ loại cảm xúc, người trong gương ấy… chính là tương lai mình sao?
Có người mừng, có kẻ sầu.
Bởi vì tương lai họ nhìn thấy… không phải ai cũng tốt đẹp.
Phượng Khê cười tươi như hoa:
“Chư vị huynh tỷ, đừng để cảnh tượng vừa rồi ghi hằn trong lòng.
Không có gì là định sẵn không thể thay đổi, đặc biệt là tương lai.
Nói một cách bình dân: tương lai do lực lượng thời không tạo thành luôn tồn tại vô số khả năng, mỗi lựa chọn hôm nay đều có thể dẫn tới một tương lai khác biệt.
Cho nên, chỉ cần bước đi vững chắc, chuyên tâm tu luyện, vì gia tộc chăm chỉ cống hiến, thì tương lai các vị nhất định sẽ làm chính bản thân hôm nay cũng phải kinh diễm!”
Mọi người nghe xong tuy vẫn chưa hiểu hết, nhưng thấy nàng nói chuyện chắc nịch, trong lòng cũng nhẹ nhõm không ít.
“Vô Ưu muội muội nói đúng! Làm tốt chuyện trước mắt mới là quan trọng nhất! Chuyện tương lai thì… tương lai rồi tính!”
Phượng Khê lúc này lại lộ vẻ áy náy:
“Chư vị tộc huynh tộc tỷ, khi nãy tình huống nguy cấp, muội mạo muội mở nhẫn trữ vật của các vị, lấy ra phù triện, mong mọi người thứ lỗi!”
Huyết Đình Khải lập tức đáp:
“Vô Ưu muội muội, muội lấy phù triện là để cứu bọn ta, bọn ta cảm kích còn không kịp, sao có thể trách muội chứ!
Chớ nói là lấy phù triện, muội có lấy luôn nhẫn trữ vật thì bọn ta cũng không nói một lời!”
Mọi người: “……”
Bảo sao hắn tu luyện tiến bộ nhanh như vậy?!
Nhưng lời này cũng nói trúng lòng người.
Nếu không có Vô Ưu muội muội, bọn họ tám phần đã ch/ết trong bí cảnh, trách nàng vì cái nhẫn thì chẳng khác gì kẻ vong ân bội nghĩa.
Thế nhưng, rất nhanh có người nhớ ra một chuyện quan trọng:
“Khoan đã, Vô Ưu muội muội sao có thể mở được nhẫn trữ vật của bọn ta? Không lẽ… thần thức của muội còn mạnh hơn chúng ta?”
“Không thể nào?! Rõ ràng muội ấy mới chỉ Tụ Khí tầng chín mà!”
Đến lúc này, có người mới phát hiện: tu vi của Phượng Khê đã đột phá tới Ngưng Nguyên tầng ba, còn Quân Văn thì Ngưng Nguyên tầng năm!
Cái quái gì thế này?!
À đúng rồi, hình như họ có ngộ đạo…
Dù vậy, thần thức của Vô Ưu muội muội sao có thể mạnh đến mức mở được nhẫn trữ vật của Kim Đan tu sĩ?
Hẳn là... do bọn họ từng rơi vào dòng nước thời không, thần thức suy yếu, nên muội ấy mới mở ra được?
Ngoài bí cảnh, không ít người cũng nghĩ như vậy.
Dù sao trong mắt họ, thần thức của Vô Ưu có mạnh mấy cũng có giới hạn, không thể mạnh hơn đám Kim Đan trung kỳ được chứ?!
Phượng Khê thì hoàn toàn không biết bọn họ đang suy diễn gì.
Lúc này nàng lại đang nhíu mày cái đầu dưa trên ngọc trâm cứ rung bần bật như chiếc lá gặp gió!
Tên ngốc Lôi Kiếp kia lại đang làm trò yêu nghiệt gì nữa đấy?!