Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 337
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:10:17
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
337. Ngũ sư huynh là đại trí giả ngu
Lúc Quân Văn vừa mỹ mạo đến độ khiến trời đất lu mờ, thì hắn đã trông thấy Phượng Khê.
Ngay lập tức hắn tung tăng chạy tới, vui vẻ như gió xuân:
“Tiểu… tiểu muội, muội ngộ đạo xong rồi sao?!”
Phượng Khê gật đầu: “Ừm, ca, huynh có cách nào giúp các huynh đệ trong tộc tỉnh lại không?”
Quân Văn lập tức đáp: “Chuyện này… không dễ đâu! Chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân mà phán đoán và ý chí mạnh mẽ.
Như ta chẳng hạn, bên trong gương ấy cái tên hàng giả kia lợi hại lắm, nhưng ta biết rõ hắn là giả nên mới kịp thời tỉnh lại!
Ta còn phì hắn một bãi nước miếng đó!”
Phượng Khê: “…… Ca, cái đó e là không phải hàng giả đâu, mà là huynh ở một thời điểm nào đó trong tương lai đấy.”
Quân Văn: “…… Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào! Đó rõ ràng là đồ giả, chẳng liên quan gì tới ta hết!”
Phượng Khê: “Huynh vui là được.”
Quân Văn: Không ổn rồi!
Cả người hắn đều thấy không ổn!
Hắn thế mà lại không nhận ra bản thân, còn nhổ nước miếng vào chính mình?!
Chuyện này… ngu hết chỗ nói!
Không đúng! Nếu đó là bản thân trong tương lai, chẳng phải nói Kim Mao Toan Nghê thật sự trở thành linh sủng của hắn rồi sao?
Sao có thể chứ?!
Cái con Toan Nghê kia là đồ trời đánh, bảo nó làm tọa kỵ cho tiểu sư muội thì còn có thể tin, chứ bảo nó ngoan ngoãn cho hắn cưỡi? Nằm mơ đi!
Chẳng lẽ là tiểu sư muội cho hắn mượn tạm để ra oai?
Quân Văn vội vàng cứu vãn chút mặt mũi còn sót lại, cười gượng hai tiếng:
“Dù sao cũng là ta, phì thì phì!
Đừng nói là nhổ nước miếng, cho nó một bạt tai ta cũng không tiếc, ai bảo nếu không có ta thì cũng chẳng có hắn đâu!”
Phượng Khê sững lại: “Huynh lặp lại lần nữa!”
Quân Văn không hiểu tại sao, nhưng vẫn lặp lại câu nói.
Phượng Khê lộ vẻ trầm ngâm.
Phải rồi!
Không có Quân Văn hiện tại, thì cũng chẳng thể có Quân Văn tương lai.
Nếu dòng chảy thời gian hủy diệt Quân Văn bây giờ, thì phiên bản tương lai của huynh ấy cũng tiêu đời.
Ngược lại, nếu Quân Văn tương lai còn tồn tại, thì nghĩa là Quân Văn hiện tại sẽ không ch.ết trong trận này!
Nói cách khác, đám người Huyết Đình Uẩn cũng sẽ không ch,ết, nếu không thì tương lai bọn họ đã không tồn tại nữa.
Nghĩ đến đây, Phượng Khê âm thầm thở phào.
Quân Văn tò mò hỏi: “Tiểu muội, muội đang nghĩ gì vậy?”
Phượng Khê kể lại suy đoán của nàng.
Quân Văn nghe xong, mặt mũi ngây ngốc, ánh mắt hiện rõ vẻ… u mê thanh tịnh.
Như là hiểu, mà cũng như chẳng hiểu gì.
Thôi bỏ đi, đầu óc này đừng ép nghĩ nữa, cứ giao cho tiểu sư muội lo là được!
“Hầy, thế giờ phải làm sao mới khiến họ tỉnh lại đây?”
Phượng Khê lắc đầu: “Tạm thời muội chưa nghĩ ra, để muội suy nghĩ thêm đã.”
Nói xong, nàng rơi vào trầm tư.
Thấy nấm mệnh của Phượng Khê cũng đang soi gương say mê chẳng chịu làm việc, Quân Văn bèn chủ động đảm đương hết phần hậu cần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-337.html.]
Lúc thì phe phẩy quạt cho Phượng Khê, lúc thì cắt linh quả, lúc thì dâng điểm tâm…
Bận rộn đến mức hắn hận không thể mọc thêm tám cái tay!
Phượng Khê nhíu mày trầm ngâm: chiếc gương này có liên quan tới thời không, vậy có thể chính là do lực lượng thời không hình thành?
Giống như lần trước ở chỗ giao giới với Yếm tộc, vì không gian nơi đó rối loạn nên bọn họ mới bị cuốn tới khu thí luyện Nguyệt Minh Thư Viện ở Nam Vực.
Nói cách khác, nơi này thời không cũng bị rối loạn, nên mới sinh ra gương như vậy.
Nếu đúng thế, chỉ cần làm rung chuyển lực lượng thời không, chiếc gương này có thể biến mất.
Phượng Khê nghĩ tới đây, lập tức phấn chấn!
Nhưng làm sao để khuấy động được lực lượng thời không đây?
Cách tốt nhất là dùng năng lượng mạnh mẽ công phá!
Chuyện này, nàng với Quân Văn e là không làm nổi.
Nàng chợt nhớ tới đống ma phù xé nát còn dư lại, mấy cái ma phù này nếu phát nổ cùng lúc, hẳn là đủ gây chấn động lực lượng thời không, cứu Huyết Đình Uẩn và mọi người ra ngoài.
Nhân tiện, cứu luôn đám đại quân nấm ra cũng được.
Tuy làm vậy sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch ban đầu, nhưng chuyện nào quan trọng hơn thì phải ưu tiên trước.
Phượng Khê cẩn thận suy tính, thấy cũng không có gì bất ổn, liền đứng dậy.
Quân Văn tung tăng hỏi: “Tiểu muội, muội nghĩ ra cách rồi?”
Phượng Khê lập tức kể lại ý tưởng của mình.
Quân Văn đảo tròng mắt: “Tiểu muội, hình như muội nghĩ sai hướng rồi. Chỉ cần làm rung chuyển lực lượng thời không là được, đâu nhất thiết phải dùng mấy lá ma phù xé nát kia?
Trên người Huyết Đình Uẩn và mấy người đó vẫn còn mấy loại phù triện khác, nếu kích hoạt cũng có thể gây chấn động mà, đúng không?”
Phượng Khê: “……”
Nàng thật sự là hồ đồ nhất thời rồi! Thông minh cả đời, ai ngờ dốt chốc lát!
Xem ra nàng coi thường Ngũ sư huynh mất rồi, huynh ấy chính là kiểu đại trí giả ngu nha!
Quân Văn nhìn ánh mắt tán thưởng của Phượng Khê, sướng tới nỗi chẳng biết đông tây nam bắc là gì!
Tuy tiểu sư muội rất giỏi, nhưng có ta vẫn là an tâm hơn!
Bất quá, hắn lại nghĩ tới một vấn đề:
“Tiểu muội, hiện tại bọn họ đều đang mê man, sao lấy được phù triện trong nhẫn trữ vật của họ?”
Phượng Khê thở dài:
“Chỉ có thể cưỡng ép cạy ra thôi, tuy làm vậy có thể gây tổn thương thần thức của họ, nhưng trong tình huống này thì đành chọn cái ít hại hơn.
Chỉ tiếc thần thức của muội hơi yếu, chưa chắc mở nổi.”
Quân Văn: “……”
Tiểu sư muội quả nhiên… rất biết diễn!
Muội mà thần thức yếu thì thiên hạ này lấy ai gọi là mạnh?!
Cũng may, muội không phải nấm tiên kia!
Phượng Khê tiến tới chỗ Huyết Đình Khải, gỡ nhẫn trữ vật của hắn xuống rồi cưỡng ép dùng thần thức mở ra.
Do Huyết Đình Khải còn đang bị mắc kẹt trong chiếc gương đan xen thời không, nên hoàn toàn không phản ứng gì, cứ thế đắm chìm nhìn gương.
Phượng Khê moi ra hết phù triện bên trong, sau đó lại đeo nhẫn lại cho hắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tiếp theo là tới Huyết Đình Uẩn và những người khác…
Nàng gom được một xấp phù triện dày cộm, đủ loại hình dạng, phẩm cấp khác nhau, nhưng lúc này không kén chọn nữa, chỉ cần là phù triện là được!
Tuy nhiên, một vài phù triện khắc chế nhau thì vẫn phải tách riêng, ví như hỏa hệ và thủy hệ chẳng hạn.
Sau khi thu dọn xong, sợ phù triện phát nổ gây thương tổn cho mọi người, Phượng Khê liền đi ra xa một đoạn.
Dù sao gương này vốn chẳng có ranh giới gì rõ ràng, chọn chỗ nào cũng được.
Chuẩn bị xong xuôi, nàng và Quân Văn mỗi người cầm một xấp phù triện, bắt đầu kích nổ…