Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 336
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:10:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
336. Quân tử rút kiếm, thiên hạ chấn động.
Huyết Thiên Tuyệt lúc trước phấn khởi bao nhiêu, giờ phút này liền mất mát bấy nhiêu.
Chớp mắt trước còn ngạo nghễ trên mây, nháy mắt sau đã rơi thẳng xuống bùn đen hố sâu.
Không nhịn được thở dài một tiếng.
Tam trưởng lão chứng kiến một màn này, tức đến nghiến răng ken két:
"Cái lão già dối trá kia!"
Trong bụng vui như mở hội, ngoài mặt lại còn bày ra bộ dạng thâm trầm!
“Tổ bà nó, sao lão tử lại không có được một đứa cháu gái như Huyết Vô Ưu?!”
Phía xa, trên nấm mồ, Huyết Phệ Hoàn nhe răng cười toe toét, đầu ló ra:
"Quả nhiên là người ta nhìn trúng, không hề sai!"
Hắn sớm nói rồi, con nhóc này vừa nhìn đã thấy thông minh lanh lợi, làm gì có chuyện mắc kẹt mãi trong cái gương hỗn loạn ấy!
Lúc trước còn thấy đưa cho nàng lệnh bài Lang Ẩn Uyên là uổng phí, tưởng đâu nàng vào rồi cũng bị đào thải sớm.
Giờ nhìn lại, tuy tu vi nàng thấp, nhưng biết đâu chừng thật sự có thể đứng vững nơi đó.
Chỉ tiếc, nàng còn phải dắt theo một tên ngốc kéo chân sau.
Nói thật, hắn không hiểu nổi, chẳng phải là một con ch,ó săn thôi sao?!
Trò chơi này vốn muôn hình vạn trạng, cớ chi cứ nhất định phải nhận trúng nó!
Lúc này, cái kẻ bị gọi là “tên ngốc”, “chó săn”, đang si mê nhìn chính mình trong gương, không ai khác ngoài Quân Văn.
Một kiếm bổ xuống, núi cao chẻ đôi!
Một kiếm bổ ra, sông cạn đá lộ!
Một kiếm bổ ra, đất nứt thành khe!
Quá ngầu rồi!
Đây mới là thiên tài kiếm đạo chân chính!
Càng nhìn càng mê, càng nhìn càng đắm.
Trong cơn mê man, hắn cảm thấy, hắn nên như vậy, hắn chính là chính mình, mà chính mình chính là hắn!
Nhưng đúng lúc hắn sắp lạc vào trạng thái quên thân, lại thấy “Quân Văn” trong gương có thêm một tọa kỵ…
Lông vàng óng ánh, mắt tròn to như chuông đồng!
Khoan đã, đó chẳng phải là Kim Mao Toan Nghê sao?!
Sao nó lại biến thành tọa kỵ của hắn?!
Hắn còn nhớ như in cái lần muốn leo lên lưng nó, liền bị nó phun cho một bãi nước miếng đầy mặt!
Quân Văn lập tức tỉnh táo lại:
“Khoan đã, ta đang soi gương mà!”
“Ta là ta, cái trong kia là đồ giả!”
A ha! Muốn lừa gia? Nằm mơ!
Làm giả cũng phải có tâm một chút chứ!
Lỗ hổng lớn như vậy mà tưởng ta không nhìn ra, uổng công ta là người thân cận nhất của tiểu sư muội!
Khoan đã, tiểu sư muội đâu rồi?!
Nghĩ đến Phượng Khê, Quân Văn rùng mình một cái, rồi hùng hổ phunn nước miếng về phía trong gương:
“Cái hàng giả kia, cút!”
“Quân Văn” trong gương dần dần mờ đi rồi biến mất.
Hắn đảo mắt nhìn quanh, thấy Huyết Đình Uẩn cùng nhóm người vẫn đang đắm chìm trong gương.
Còn Phượng Khê thì ngồi xếp bằng nhập định, toàn thân phát sáng, chói muốn mù mắt!
Tiểu sư muội ngộ đạo nữa rồi?!
So với nàng, hắn đúng là cái bánh bao hấp còn chưa chín!
Đang lúc hắn định tự trách bản thân, lại thấy đám người Huyết Đình Uẩn, lòng tin cùng cảm giác ưu việt tức thì trở lại:
Phải! Làm người cần biết mình là ai, không được tự đại, cũng chẳng thể tự ti, chỉ cần không ngừng vượt qua chính mình, ấy mới chính là bản lĩnh!
Dù hình ảnh trong gương kia có đẹp cách mấy, cũng chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước, chẳng liên quan đến nửa viên linh thạch nhà ta!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-336.html.]
Ta chính là ta, một đóa pháo hoa không giống ai!
Linh hải khẽ chấn động, Quân Văn có cảm ứng, bắt đầu khoanh chân đả tọa, ánh sáng quanh người chớp nháy...
Bên ngoài bí cảnh: "......"
Ninh An Phương không chỉ vượt qua gương hỗn loạn, còn ngộ đạo?!
Bình thường trông chẳng có gì nổi bật, ai dè còn ẩn giấu nội hàm?!
Nhị trưởng lão và tam trưởng lão suýt nữa ghen tới ch.ết!
Cháu gái Huyết Thiên Tuyệt đã là kỳ tài, đằng này đến cháu trai cũng xuất sắc như vậy, hạt giống tốt sao cứ chạy sang chỗ lão ta hết thế này?!
Hai người đồng loạt nhìn về phía Huyết Thiên Tuyệt, thấy ông cau mày, mặt mũi bi thương như mắc nợ cả thiên hạ.
“Phi! Lại còn bày trò nữa kìa!”
Ai ngờ... Huyết Thiên Tuyệt thực sự là đang khổ sở.
Bởi vì... hai đứa thiên tài kia đều là Nhân tộc.
Còn ông chỉ là ông nội giả!
Phía xa, Huyết Phệ Hoàn trên mộ cũng chẳng còn cười nổi, hắn bị vả mặt.
Ai ngờ tên ngốc kia cũng có điểm thông minh?
Có thể là gần đèn thì sáng, gần tiểu nha đầu nên bị lây lan linh khí…
Hai đứa thì khám phá gương hỗn loạn, những người còn lại phải làm sao?
Nếu thật sự bị dòng lũ thời không nuốt mất, hắn phải xóa luôn hai chữ “thiếu chút nữa” trong mộ chí minh “Thiếu chút nữa gây thành đại họa”.
Không đúng! Chuyện này không liên quan tới ta! Ta không nhận trách nhiệm!
Đang lúc hắn quay cuồng trốn tội, thì bên trong, Phượng Khê kết thúc ngộ đạo.
Tu vi từ Tụ Khí tầng chín nhảy lên Ngưng Nguyên tầng ba.
Tốc độ này đúng là ngồi tàu bay đấy chứ không phải xếp bằng!
Phượng Khê càng nghĩ càng thấy:
Đến Ma giới đúng là quyết định sáng suốt!
Ở Huyền Thiên Tông khổ luyện bao lâu không nhích nổi, đến Ma giới vừa đến đã vù vù tăng cấp!
Dù chưa rõ sau này đổi lại linh lực thì sẽ còn lại bao nhiêu, nhưng ít nhất tăng lên là chắc chắn!
Nàng đang nghĩ thì liếc thấy Quân Văn.
Ban đầu ngẩn ra, sau đó vui vẻ cười rạng rỡ.
Còn tưởng Ngũ sư huynh bị dòng thời gian cuốn mất rồi, ai ngờ không chỉ ra được, mà còn ngộ đạo!
Quả nhiên câu "ngốc nhân có ngốc phúc" không sai!
Ngũ sư huynh đúng là phúc tinh trời ban!
Nàng nhìn đám người Huyết Đình Uẩn, vẫn đắm chìm trong gương.
Không nhanh nghĩ cách giúp, e là mấy người đó xong đời.
Nhưng giúp thế nào?
Đây không phải ảo cảnh, ngoại lực vô dụng.
Phượng Khê vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà chẳng ra cách.
Lại không dám tùy tiện hành động, sơ suất chút thôi là hại cả đám mất mạng.
Lúc này, Quân Văn cũng kết thúc ngộ đạo.
Tu vi từ Ngưng Nguyên tầng ba lên thẳng tầng năm.
Trong lòng hắn hớn hở:
Với tốc độ này, trừ tiểu sư muội ra, còn ai địch nổi?!
Ta hỏi, còn ai?!
Trong nhà bốn vị kia chẳng ai so được với ta!
Đến sư phụ cũng phải giơ ngón cái khen ta!
Quân Văn ta bình thường thì lặng thinh, một khi xuất thủ liền kinh người!
Sớm muộn gì cũng luyện thành loại kiếm pháp hàng giả ấy, đến lúc đó...
"Quân tử nhất kiếm, thiên hạ lắng nghe!"