332. Không có nó Phượng cẩu sẽ phải ch.ết
Phượng Khê lúc đầu còn ngồi, sau lại dứt khoát… nằm dài ra.
Ăn ngon không bằng sủi cảo, dễ chịu chẳng bằng nằm đảo.
Nằm vẫn là sướng nhất!
Ngoài bí cảnh, mọi người thấy cảnh tượng này, trừ kinh ngạc đến mức nói không nên lời, cũng chẳng biết nên nói gì thêm.
Đặc biệt là Huyết Vô Ưu, thế mà lại nghiễm nhiên thành người đứng đầu đội ngũ! Phải biết rằng nàng mới trở lại không được mấy ngày thôi đấy!
Trước đó lúc còn ở hang đá, nàng vẫn là nhân vật bị xa lánh cơ mà, vậy mà giờ đã nắm luôn quyền chỉ huy đội!
Lại nhìn bộ dạng nàng khoe khoang trên cái nấm đất nứt kia, không ít người… thật sự chỉ muốn nhìn nàng… té ngã thêm phát nữa.
Tất nhiên, trong số đó không bao gồm Huyết Thiên Tuyệt.
Giờ trong mắt hắn, Phượng Khê thế nào cũng thấy thuận mắt, ngay cả khi trước đó nàng ngã cái kiểu “chó ăn bùn”, hắn cũng thấy tư thế ngã thật đặc sắc!
Quả nhiên là cháu gái hắn, ngay cả ngã thôi cũng không giống người thường!
Trong bí cảnh, Huyết Đình Khải tụt xuống cuối đội.
Giờ thì chẳng ai thèm để ý đến hắn nữa, coi như hắn không tồn tại vậy.
Mà hắn cũng chẳng còn lòng dạ nào để để ý mấy chuyện đó, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại mấy lời đe dọa mà Quân Văn từng nói.
Giờ hắn đã hoàn toàn ý thức được: hắn không đấu lại nổi Huyết Vô Ưu. Chỉ còn biết nơm nớp lo nàng trả thù, không biết còn có đường sống nào để vớt lại nữa hay không…
Phượng Khê dẫn theo Huyết Đình Uẩn cùng đám người đi được chừng hai canh giờ, thì bị chặn bởi một đại thụ che trời.
Cái cây này tuy không tính là cao lắm, nhưng tán cây thì to đến mức chiếm cả một vùng, gần như tạo thành một khu rừng nhỏ.
Chỉ thấy cành cây không ngừng rung động.
Mọi người còn tưởng nó sắp vung cành tấn công bọn họ, ai ngờ đợi mãi chẳng có động tĩnh gì.
Lúc mọi người còn đang nghi hoặc, từ đám cành lá xanh um rậm rạp kia bay vèo ra vô số yêu trùng, thân dài, vòi nhọn loáng ánh lam, rõ ràng là có độc!
Huyết Đình Uẩn thất thanh kêu lên:
“Là U Minh Tẩm Huyết Cự Muỗi! Vòi nó có độc, ngàn vạn lần đừng để nó đ.â.m trúng!
Dùng hỏa công mau! Dùng hỏa công!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-332.html.]
Bọn họ ngoài việc có thể biến hóa ma khí thành vũ khí, còn có thể thi triển vài pháp thuật như Hỏa Diễm Thuật chẳng hạn.
Từng cụm lửa thi nhau ném về phía bầy cự muỗi.
Nhưng cự muỗi quá đông, gi.ết một đám lại có một đám mới bay ra.
Cả bọn bắt đầu hoảng lên, đồng loạt nhìn về phía Phượng Khê:
Không phải còn có đại quân nấm đấy sao?
Ngươi mau kêu chúng nó ra giúp một tay chứ!
Ngay sau đó, Phượng Khê gào một tiếng, xông thẳng vào bầy muỗi:
“Ma thần hộ thể! Bách độc bất xâm! Mau chịu ch,ết đi!”
Nàng múa hai tay không ngừng, ma khí hóa thành Lôi Kiếp, điên cuồng bổ về phía đám cự muỗi.
Phượng Khê vốn đã chuẩn bị tâm lý bị muỗi đốt, vừa hay nhân cơ hội dựng một nhân thiết “vì gia tộc mà dũng cảm hy sinh”.
Ai ngờ đám muỗi kia vừa bay đến gần nàng lại hoảng hốt tản ra, căn bản không con nào dám đ.â.m nàng cả.
Phượng Khê đoán chắc là do Lôi Kiếp có tác dụng phải nói, cái phế vật điểm tâm này cuối cùng cũng có ích!
Trong lòng có niềm tin, nàng lập tức phát điên ché.m gi.ết!
Không biết có phải ảo giác hay không, Phượng Khê cảm thấy Lôi Kiếp từ ma khí biến ảo dường như càng ngày càng… mạnh mẽ!
Nàng một thân một mình đánh lui bầy muỗi, còn túm được mấy con cự muỗi to đùng, xiên lên dây nấm trên mảng đất nứt… c.h.é.m đầu thị chúng!
Mọi người: “……”
Cũng may mấy con muỗi này đầu to, chứ không việc này đúng là khó mà “ngẩng mặt”.
Cái đại thụ kia bắt đầu điên cuồng lay động cành lá, nhưng bọn U Minh Tẩm Huyết Cự Muỗi sống trên cây lại chẳng con nào dám bay ra nữa.
Người ta thuần phục được cả Lôi Kiếp, bay ra chẳng phải là chịu c.hết chắc?!
Chưa kể, trên dây nấm bên dưới vẫn còn treo mấy cái xác của “đồng bạn” chúng nó đấy!
Còn Lôi Kiếp kia, lúc này đang ngồi xổm trên đầu dưa của Phượng Khê, mặt mũi đầy cảm giác “ta rất có ích”!
Từ lúc vào bí cảnh đến giờ, nó đã giúp Phượng Cẩu biết bao lần rồi chứ!
Không có nó, Phượng Cẩu sớm toi rồi!