330. Dù không có đường, nàng vẫn có thể tự mình mở lối.
Phượng Khê ra vẻ nghiêm túc, ánh mắt tràn đầy “ham học hỏi” quay sang hỏi Huyết Đình Liễm:
“Liễm huynh, huynh xem phù muội vẽ có phải hơi… chậm không?”
Huyết Đình Liễm lập tức nghẹn lời.
Chậm?
Có trời biết, nửa canh giờ hắn mới vẽ được một lá phù! Mà còn chưa chắc thành công!
Còn nàng? Nửa canh giờ vẽ cả mười mấy tấm, tấm nào cũng đạt thượng phẩm, thế mà còn tự nhận là phế vật?
Vậy hắn là cái gì? Phế vật còn không bằng bùn nhão sao?!
Thấy đối phương câm nín không nói, Phượng Khê tiếp tục:
“Giờ muội cũng tạm coi là có chút thành tựu, vậy để muội thử vẽ phù ma nứt đất xem sao nhé!
Thành thật mà nói, lòng muội cũng không dám mơ xa đâu. Vẽ được trung phẩm chắc đã là may mắn lắm rồi.”
Huyết Đình Khải khó khăn lắm mới tìm lại được tiếng nói, cười lạnh:
“Ngươi nằm mơ đi! Chỉ có tu sĩ ma đan kỳ mới vẽ được phù cấp Địa, ngươi còn chưa tới trình độ đó, đừng có mơ tưởng!”
Phượng Khê chẳng thèm đáp, coi hắn như không khí, mắt cũng không thèm liếc.
Nàng hít sâu một hơi, nâng bút... chưa tới nửa khắc đồng hồ, một tấm phù ma nứt đất đã hoàn thành.
Phượng Khê lắc đầu:
“Quả nhiên chỉ là trung phẩm. Xem ra muội đúng là không có thiên phú vẽ phù rồi.”
Huyết Đình Liễm và đám người phía sau:
“…” (ngẩn tò te, mặt dài như bánh đa nhúng nước)
Ngay cả Huyết Đình Khải cũng há hốc miệng, mắt trợn như chuông đồng, ngơ ngác không nói nổi lời nào.
Hắn không tức nữa rồi.
Khi đối thủ quá mạnh, người ta thậm chí không còn đủ tự tin để mà ghét nữa.
Phượng Khê lại tiếp tục vẽ, lần này tốc độ còn nhanh hơn, nhanh tới mức… tay để lại cả tàn ảnh!
Ngoài bí cảnh, Huyết Thiên Tuyệt ngửa mặt cười như điên.
Trong lòng hắn sướng rơn, không giấu nổi vẻ hả hê!
Hồi đó, hắn từng là đại nhân vật trong Huyết Ma tộc, hô phong hoán vũ, tộc trưởng cũng phải nể vài phần.
Ai ngờ ngủ đông trăm năm, tỉnh dậy thì thế lực bị hai lão nhị và lão tam chia ba xẻ bảy.
Bởi vậy hắn mới nhịn nhục để Phượng Khê mạo danh làm cháu gái hắn!
Dù nha đầu này có hơi… tổn (nói móc giỏi), hơi… cẩu (thích bày trò), nhưng đúng là có bản lĩnh!
Không nói năm lần bảy lượt cứu người, giờ còn lộ ra thiên phú chế phù!
Nhìn vẻ mặt hai lão già kia bị vả sưng, hắn cười đến nở cả hoa!
Cười một hồi, hắn mới nhớ ra phải tỏ vẻ rụt rè. Bèn lén cấu đùi mình một cái để kiềm chế khóe miệng đang giật giật.
Sau đó giả vờ ho khan:
“Lão tam à, sao rồi?
Ta đã bảo rồi, không thử sao biết?
Ngươi ấy à, tầm nhìn hẹp quá!
Cũng phải, ngươi suốt ngày ru rú ở nhà, chẳng chịu ra ngoài đi dạo, hỏi sao không thiển cận.
Theo ta học nè, lúc rảnh thì đến địa bàn Nhân tộc đi vòng vòng…
Ngươi còn sợ nó không có đường đi à?
Nàng ấy, dẫu không có sẵn lối, cũng có thể tự mình mở một con đường!”
Tam trưởng lão tức đến nỗi mũi muốn bốc khói!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-330.html.]
Miệng há ra cả nửa ngày không nói nổi chữ nào.
Nói gì giờ? Huyết Vô Ưu đúng là có thiên phú vẽ phù thật!
Dù có ghét Huyết Thiên Tuyệt, cũng chẳng thể phủ nhận cháu gái hắn giỏi vượt mức tưởng tượng.
Lão tam ngửa mặt than thầm trong bụng:
“Tên này đúng là c.hó ngáp phải ruồi, sao lại có được đứa cháu như vậy chứ!”
Trong bí cảnh, Phượng Khê vẫn miệt mài vẽ phù ma nứt đất.
Các tỷ muội xung quanh hết lòng phục vụ: người lau mồ hôi, người quạt mát, người đút điểm tâm.
Ban đầu các nàng còn e dè, sợ làm phiền. Nhưng thấy nàng tay phải vẽ phù, tay trái nhai rộp rộp trái cây khô…
Đúng là thiên tài có khác!
Bên này, Huyết Đình Liễm chia người ra làm việc: nhóm canh gác, nhóm trông chừng đám “nấm nhỏ” bị trói.
Còn Quân Văn thì chắp tay sau lưng đi qua đi lại, hăng say chỉ huy:
“Đi theo tiểu sư muội đúng là sướng như tiên!
Dù chỉ đi làm nền, cũng được đãi ngộ như thiếu gia!”
Sau khi vẽ được một chồng phù dày cộp, Phượng Khê mới chịu dừng tay nghỉ ngơi.
Nàng cũng là người, cũng biết mệt!
Thực ra nàng hoàn toàn có thể gọi trợ thủ vẽ cùng, hoặc in sẵn phù rồi đóng dấu.
Nhưng mà, hàng tốt mà phơi hết một lần, còn gì giá trị?
Phải từ từ hé lộ bản lĩnh, từng bước nâng cao vị thế trong mắt người Huyết gia.
Lúc này, Quân Văn lại gần, nói nhỏ:
“Tiểu muội, đã nửa ngày trôi qua, sao chẳng thấy cái nấm nào xuất hiện nữa?
Đám thực mệnh nấm đó không lẽ thật sự trốn trong đất chờ phát bào tử à?”
Phượng Khê ngáp dài:
“Chắc thấy đám ‘nấm nhỏ’ bị muội bắt, chúng sợ quá chui rúc dưới đất không dám ló đầu ra thôi.
Đợi muội vẽ xong hết đống phù này, sẽ dụ chúng ra!
Rốt cuộc đại quân nấm mà chỉ có nấm nhỏ thì mất hết khí thế.
Không nói gì chứ bọn thực mệnh nấm đó thân hình to lắm, ngồi lên làm tọa kỵ chắc vừa yên lại vừa êm!”
Quân Văn: “…”
Lần đầu tiên nghe nói... dùng nấm làm tọa kỵ.
Mấu chốt là, tụi nó sống chui dưới đất! Muội định làm chuột chắc?!
Phượng Khê lại nghỉ một chút, rồi tiếp tục vẽ thêm một chồng phù nữa.
Nàng còn sức, nhưng mà nhẫn trữ vật của Huyết Đình Liễm hết chỗ để phù rồi, đành ngừng.
Nghỉ xong, nàng dậm chân một cái:
“Ra đây đi! Chúng ta đàm phán chút chuyện buôn bán!”
Tức thì, hàng chục cái Thực Mệnh Địa Liệt Nấm trồi lên từ lòng đất.
Phượng Khê chậm rãi nói:
“Trước ta có thử nghiệm rồi, phù nứt đất có thể phá lớp vỏ bào tử cứng của các ngươi.
Cho dù chưa phá hẳn, thì phá xác cũng dễ hơn rất nhiều.
Cho nên phù này không thua gì sấm sét đâu.
Nhưng thế gian không có chuyện được mà không trả giá.
Vậy nên thế này đi: các ngươi làm tùy tùng của ta, hộ giá bảo vệ ta rời khỏi bí cảnh.
Đến lúc đó, ta sẽ giúp các ngươi phát bào tử.
Các ngươi thấy sao?”