Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 329
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:09:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
329. Ta thật đúng là phế vật mà
Lời của Huyết Đình Khải chẳng khác gì một chậu nước lạnh tạt thẳng vào lòng đám người.
Phải đó... trên người bọn họ tổng cộng cũng không có mấy tấm ma phù loại nứt vỡ kia.
Cách này... khác gì không có đâu?
Huyết Đình Liễm lên tiếng:
“Phù bạo liệt cấp thấp hơn một chút... dùng được không?
Nếu miễn cưỡng được, thì chỗ ta còn ít phù, ngoài ra ta cũng có thể chế tại chỗ một ít.”
Phượng Khê nghe vậy thì mừng rỡ: “Liễm huynh, huynh là chế phù sư?”
Huyết Đình Liễm gật đầu: “Ừm, bất quá ta chỉ là chế phù sư cấp Huyền, chưa thể họa ra phù triện cấp Địa.”
Vừa nói, hắn vừa đưa cho Phượng Khê mấy tấm phù bạo liệt cấp Hoàng và cấp Huyền, để nàng thử nghiệm.
Những người khác cũng lấy ra được một ít.
Phượng Khê liền ôm hết mớ phù ấy mà làm thực nghiệm.
Đáng tiếc, hiệu quả của đám phù này so với ma phù nứt vỡ thì kém xa!
Thậm chí gom mấy tấm lại, kích hoạt cùng lúc cũng chẳng làm bung được một quả bào tử.
Huyết Đình Khải cười lạnh: “Đừng uổng công nữa, trực tiếp dùng đám nấm độc này ném ch.ết bọn chúng còn nhanh hơn!
Còn muốn đối phó cả đại quân nấm? Mơ đẹp thật đấy!”
Phượng Khê làm như không nghe thấy, quay sang hỏi Huyết Đình Liễm:
“Liễm huynh, huynh có phù giấy và phù mực dư không?”
Huyết Đình Liễm tất nhiên là có.
Chỉ là trong lòng hắn có chút buồn bực, nàng hỏi làm gì? Chẳng lẽ thật định để hắn chế phù ngay tại đây?
Vấn đề là... cho dù hắn có không ăn không uống mà làm cả ngày cũng chỉ vẽ được mấy tấm phù thôi!
Phượng Khê thấy hắn gật đầu, ánh mắt sáng rỡ như sao:
“Liễm huynh, dạy muội chế phù đi!
Muội học được rồi thì hai ta cùng vẽ, tốc độ mới nhanh lên được!”
Huyết Đình Liễm: “……”
Dạy... ngươi học chế phù?
Dù dạy ngươi cũng không khó, nhưng giờ nơi đây là lúc nào, có thích hợp học hành gì đâu!
Cái nghề này không phải nói học là học trong một khắc đâu nha!
Không chỉ hắn ngơ ra, người ở ngoài bí cảnh cũng cảm thấy nàng... phi thực tế quá mức.
Tam trưởng lão rốt cuộc tìm được cơ hội bới móc, liền lên tiếng ngay:
“Nha đầu Vô Ưu này mọi cái đều tốt, chỉ là hơi... bay bổng!
Không nói chuyện thu phục đám nấm kia nghe đã không đáng tin, chỉ riêng việc nó đòi học chế phù tại chỗ thôi đã quá hoang đường rồi!
Loại chuyện này có thể học được trong một canh giờ sao?!
Người trẻ à, vẫn nên thực tế một chút mới tốt!
Đại trưởng lão, đợi nó ra rồi, nhớ dạy dỗ lại cho đàng hoàng, đừng để sau này bước sai đường!”
Huyết Thiên Tuyệt tuy biết Phượng Khê ở Nhân tộc lăn lộn không tệ, nhưng cũng chỉ nghe đại khái. Về việc nàng biết đóng phù, chưa từng có ai kể, nên hắn cũng không rõ.
Cho nên, giờ hắn cũng nghĩ Phượng Khê đúng là đang làm càn.
Nhưng mắng thì hắn có thể mắng, người ngoài mà nói thì... hắn nghe không nổi.
Thế là hắn mặt lạnh nói:
“Không phiền ngươi bận tâm, ta tự biết chừng mực.”
Tam trưởng lão còn định cãi tiếp, liền bị tộc trưởng Huyết tộc ho nhẹ một tiếng, phải nghẹn họng nuốt lời.
Trong lòng hắn thầm hừ: Huyết Thiên Tuyệt, ngươi cứ mạnh miệng đi! Một lát nữa xem mặt ai bị vả!
Huyết Đình Liễm tuy trong lòng cảm thấy Phượng Khê đang làm loạn, nhưng do hiện tại hắn đã nhìn nàng bằng ánh mắt có kính lọc tự động, nên do dự chốc lát rồi cũng đồng ý.
Dù sao nếu nàng không học được, tự biết khó mà lui.
Vậy là, tiết học chế phù cấp tốc của Huyết Đình Liễm chính thức bắt đầu!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-329.html.]
Hắn vốn tưởng Phượng Khê ít nhiều có chút nền tảng, ai dè nàng hoàn toàn mù tịt!
Hắn đành phải bắt đầu dạy từ những điều đơn giản nhất…
Nửa canh giờ sau, Phượng Khê nói: “Liễm huynh, muội thấy muội học cũng tạm được rồi đó! Cho muội mượn bút chế phù, muội vẽ một tấm thử xem.”
Huyết Đình Liễm: “……”
Ngươi chắc không phải đang đùa chứ?!
Nhưng hắn vẫn lấy ra một cây bút chế phù ít dùng đưa cho nàng.
Miệng Huyết Đình Khải bên kia đã méo thành cái gáo!
“Huyết Vô Ưu, ngươi đúng là đang phí thời gian của cả bọn!
Thời gian ngươi học chế phù này, tụi ta đã có thể đi xa lắm rồi!”
Quân Văn đứng bên cười nhạt: “Đi xa? Ngươi định vội vã xuống suối vàng chắc?”
Huyết Đình Khải: “……”
Hắn hận không thể bóp ch.ết Quân Văn tại chỗ, nhưng giờ bị cả đám cô lập, chỉ đành nhịn nhục.
Quân Văn khinh thường liếc hắn một cái, lại lặng lẽ liếc mắt nhìn quanh.
Đám Ma tộc ngu xuẩn!
Các ngươi hoàn toàn không biết gì về tiểu sư muội của ta đâu!
Tuy rằng tiểu sư muội chưa từng họa ma phù, nhưng hắn dám lấy đầu Huyết Đình Khải ra cá cược, nàng nhất định học xong rồi!
Thậm chí... còn có thể họa ra ma phù nứt vỡ!
Quả nhiên, Phượng Khê đã học xong.
Thật ra phù triện của Ma tộc và Nhân tộc tuy có chút khác biệt, nhưng nguyên lý thì na ná nhau. Chỉ cần nhớ rõ hoa văn ma phù và khống chế ma khí cho đều là được.
Nàng tĩnh tâm, rót ma khí vào bút chế phù, rồi bắt đầu vẽ.
Dù ai cũng không tin nàng có thể họa thành công, nhưng vẫn nín thở theo dõi, sợ thở mạnh quá ảnh hưởng nàng.
Nửa khắc sau, Phượng Khê thu bút.
“Liễm huynh, huynh xem giúp muội với. Lần đầu vẽ, không có kinh nghiệm, ma khí rót vào không đều, chắc hỏng bét rồi.”
Huyết Đình Liễm nghẹn lời.
Mắt hắn trừng to như chuông đồng.
Những người khác cũng tròn mắt như thế.
Trong một mảnh yên tĩnh, Quân Văn gào lên:
“Tiểu muội! Muội vẽ thành công rồi! Lần đầu vẽ mà đã thành công!
Muội học có nửa canh giờ mà làm được luôn!
Muội đúng là thiên tài chế phù!
Không! Phải gọi là thiên tài trong thiên tài!
Tiểu muội! Muội quá đỉnh rồi!”
Phượng Khê vô cùng hài lòng. Tuy biểu hiện của Ngũ sư huynh hơi màu mè, nhưng ai lại không thích được tung hô cơ chứ?
Đám người Huyết Đình Liễm giờ mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn Phượng Khê đều như nhìn quái vật.
Lần đầu họa phù mà đã thành công, lại còn là phù trung phẩm!
Đây là người sao?!
À quên, bọn họ vốn không phải người, là Ma tộc...
Huyết Đình Khải nghiến răng: “Chưa chắc! Có khi là mèo mù vớ cá rán! Có bản lĩnh thì họa thêm tấm nữa coi!”
Phượng Khê ngoan ngoãn nghe lời, vẽ thêm một tấm nữa.
Lần này còn nhanh hơn, lại là phù thượng phẩm!
Huyết Đình Khải suýt gãy cả răng: “Chỉ là phù Hỏa đơn giản thôi! Có bản lĩnh thì vẽ cái gì phức tạp chút coi!”
Phượng Khê gật đầu: “Được thôi.”
Nàng vẽ thêm mấy tấm phù cấp Hoàng, sau đó thử luôn cấp Huyền…
Chốc lát sau, nàng buông bút, thở dài một hơi:
“Đã hơn nửa canh giờ rồi, muội mới họa được hơn mười tấm phù, đúng là phế vật thật...”