Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 328

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:09:56
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

328. Đám nấm này tinh ranh ghê á!

Huyết Đình Khải dĩ nhiên không muốn lại bị Phượng Khê “vặt lông”, thế là giả vờ như mình cái gì cũng không nghe thấy, rút lui về cuối đội trong trạng thái… xám xịt đầy nhục nhã.

Phượng Khê cũng lười để tâm đến hắn. Loại tiểu nhân vật không lọt nổi vào mắt này, chẳng đáng để nàng phí công suy nghĩ.

Có điều, có một điểm hắn nói cũng không sai, đám nấm đó tuy hơi choáng váng một chút, nhưng không chừng chỉ lát nữa là sẽ phản ứng lại, biết mình bị lừa. Vậy nên bọn họ phải tranh thủ lên đường càng sớm càng tốt.

Đám người Huyết Đình Uẩn cũng nghĩ vậy, ai nấy đều tăng tốc bước chân.

Tiếc là... những người này mới trúng độc lúc trước, tuy đã được giải, nhưng thân thể vẫn còn suy yếu, chạy được một đoạn liền mệt bở hơi tai, không chống đỡ nổi nữa.

Phượng Khê thấy thế, đành ra lệnh mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Dẫu sao, nếu phía trước còn có nguy hiểm, thì với cái trạng thái sắp xỉu tập thể này, chẳng khác gì đi chịu ch.ết.

“Nghỉ đi, để muội gác đêm cho.” – nàng nói.

Mọi người khách sáo vài câu lấy lệ, rồi cũng đồng ý. Dù sao, trong số họ giờ chỉ còn mỗi Phượng Khê là còn nhảy nhót tung tăng, người khác đều mệt phờ râu mép.

Phượng Khê đang trong ca trực, dưới chân nàng đột nhiên có một cái bọc nhỏ hơi giật giật...

Tách ra một đóa nấm đen thui nhỏ xíu.

Rồi lại thêm một đóa nấm lam, một đóa nấm vàng...

Phượng Khê: “……”

Nhanh như vậy đã nhận ra bị lừa rồi hả?

Mấy cây nấm này... tinh quá đi!

Đã làm thì phải làm tới cùng! Nhân lúc đám nấm “trùm cuối” còn chưa tới, trước tiên xử lý đám nấm con này đã!

Nàng không gọi Quân Văn và những người khác dậy, mà lặng lẽ ra tay, chụp lấy cây nấm đen, vung dây trói… cột gọn!

Sau đó là nấm lam, nấm vàng…

Đám nấm nhỏ này không phải không phản kháng, nhưng chúng nó phun bào tử vào nàng hoàn toàn vô dụng. Dây trói thì có tác dụng, chỉ tiếc Phượng Khê ra tay quá nhanh, hơn nữa hình như có thứ gì đó áp chế thần thức của bọn nấm, khiến chúng phản ứng không kịp.

Chẳng mấy chốc, nàng đã bắt được cả chuỗi nấm nhỏ. Cầm tay vướng víu, nàng liền tiện tay trói cả đám lại thành bó, treo lên cây như… nấm phơi khô.

Sau đó lại tiếp tục bắt nốt những cái còn lại.

Đúng lúc này, đám người Huyết Đình Uẩn cũng bị động tĩnh đánh thức.

Trông thấy cảnh tượng trước mắt, cả bọn nghi ngờ mình còn đang trong mộng.

Chờ đến khi họ hoàn hồn, định lao vào hỗ trợ, thì Phượng Khê đã phủi tay xong việc.

Chỉ là... đi hái nấm thôi mà.

Chuyện đơn giản cỡ này ấy à? Nhẹ nhàng như đạp kiến!

Phượng Khê quay đầu lại, nói với đám người Huyết Đình Uẩn:

“Chắc mấy chục đóa nấm trùm sắp tới rồi đấy. Các huynh chuẩn bị tinh thần đi.”

Lúc này, cả bọn mới thoát khỏi trạng thái choáng váng, vội vàng gật đầu lia lịa.

Bọn họ cũng đã hồi phục kha khá, chỉ cần không còn mấy cái nấm độc kia phá rối nữa thì đối phó đám "trùm cuối" vẫn có thể nắm chắc phần thắng.

Huyết Đình Uẩn hỏi: “Vô Ưu muội muội, muội tính xử lý đám nấm nhỏ này thế nào? Làm thịt hết à?”

Phượng Khê chớp mắt:

“Muội định thu phục chúng, lập thành một đại quân nấm riêng, phục vụ dưới trướng muội!”

Vừa nghĩ tới cảnh phía sau mình kéo theo một hàng nấm nhỏ, nàng đã thấy… ngầu muốn xỉu!

Huyết Đình Uẩn nhíu mày:

“Muội định ký khế ước với tụi nó sao?

Nấm tộc rất khó ký khế ước, nhất là loại linh trí thấp này.

Chúng không chịu nổi áp lực từ thần thức, có thể nổ tung tại chỗ.

Hơn nữa, nấm tộc không thể rời khỏi nguyên sinh địa, càng không thể ra khỏi bí cảnh.”

Phượng Khê lắc đầu:

“Muội đâu có định mang tụi nó ra ngoài. Chỉ cần tụi nó ở trong bí cảnh đi theo muội là được rồi.

Cũng không định ký khế ước gì cả, muội muốn tụi nó cam tâm tình nguyện đi theo muội, nghe muội chỉ huy!”

Huyết Đình Uẩn ngơ luôn.

Không ký khế ước thì thu phục bằng cách nào?

Quân Văn lại đoán ra được chút ít:

“Tiểu muội, muội tính nghĩ cách giúp tụi nó nảy mầm bào tử hả?”

Phượng Khê lại lắc đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-328.html.]

“Tạm thời chưa nghĩ ra, nhưng cũng sắp rồi đấy.”

Quân Văn: “……”

Huyết Đình Uẩn: “……”

Đám người phía sau: “……”

Phượng Khê bắt đầu thu gom mấy bào tử rơi trên mặt đất, cẩn thận nâng niu như của quý.

Đám bào tử này vốn có thể được cây mẹ hút về, nhưng vì cây mẹ bị Phượng Khê bắt, lại bị phong bế ma khí, nên mới còn rơi lại.

Nàng nghiên cứu một lúc rồi bắt đầu... thí nghiệm.

Dùng d.a.o cắt.

Dùng lửa nướng.

Dùng nước ngâm.

Dùng thuốc tẩm…

Cả đám nấm nhỏ bị treo trên cây đều chuyển sang màu đỏ!

Chúng: “Nàng ấy… nàng ấy đang hành hạ tiểu nấm chưa kịp nảy mầm của chúng ta!”

“Tàn nhẫn quá mức! Không còn thiên lương! Còn thua cả súc sinh!”

Phượng Khê nhanh chóng phát hiện, lớp vỏ ngoài của đám bào tử này vô cùng cứng rắn, dù nàng có lăn lộn kiểu gì cũng rất khó phá vỡ được.

Bảo sao chúng phải nhờ đến sức mạnh lôi điện mới nảy mầm được.

Nếu có cách phá được lớp vỏ ngoài này, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng… làm sao phá?

Dù có thời gian cũng khó xử lý hết, một cây nấm có thể có hàng trăm bào tử cơ mà! Có làm đến Tết cũng không xong!

Cần một lực lượng lớn để kích hoạt trong thời gian ngắn.

Phù triện có thể là đáp án.

Nàng liền hỏi đám người kia:

“Có ai có ma phù thuộc tính bạo liệt không? Tốt nhất là loại xịn một chút.”

Huyết Đình Liễm đáp: “Ta có phù triện ‘xé nứt’.”

Nói rồi lấy ra một tờ phù đưa cho nàng.

Phượng Khê chôn bào tử vào đất, bảo mọi người tản ra, sau đó ném phù triện vào.

ẦM!

Mặt đất nổ tung, tạo ra một hố to.

Phượng Khê vội bảo mọi người tìm bào tử bị văng ra, xem có cái nào vỏ ngoài nứt chưa.

Quả nhiên, tuy đa số không hề hấn gì, nhưng cũng có vài cái đã vỡ lớp ngoài.

Phượng Khê nâng mấy bào tử ấy lên, đưa tới trước mặt đám nấm nhỏ:

“Như vậy tính là thành công phát bào tử chưa? Có thể nảy mầm chưa?”

Đám nấm nhỏ… lại đỏ bừng!

Lần này là vì kích động!

Chúng gật đầu lia lịa!

Phượng Khê cười đến nỗi không khép nổi miệng, quay đầu liếc mắt nhìn Quân Văn.

Quân Văn lập tức phụ họa:

“Tiểu muội, muội thật là thông minh tuyệt đỉnh!

Chỉ có muội mới nghĩ ra được... loại cách xử lý không giống người bình thường như thế này!”

Phượng Khê: “……”

Có vẻ hiệu ứng của kính thần thức vẫn chưa hết, Quân Văn nói chuyện vẫn còn “không giống tiếng người” cho lắm.

Đám người Huyết Đình Uẩn cũng vô cùng phấn khởi, cho đến khi…

Huyết Đình Khải lầm bầm:

“Hiệu quả thì có hiệu quả đó... nhưng phù triện ‘xé nứt’ là phù triện cấp Địa.

Cả nhóm chúng ta cộng lại cũng không có mấy tờ.

Dùng để nảy mầm bào tử thì... không đủ đâu.”

Nụ cười của mọi người... lập tức đông cứng trên mặt.

Loading...