Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 327

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:09:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

327. Xem ra ngu xuẩn cũng có giá trị của nó

Phượng Khê khẽ cong môi.

Tương tư đến tận xương, yêu hận hóa ma?

Là kiếm linh thạch vô tri vô giác, hay là hố người vô tình vô nghĩa?

Nàng chính là ánh sáng của Cửu U đại lục, nào có thời gian mà đi giúp bò con chào đời?!

Ngay khoảnh khắc này, mặt đất bỗng rung lên bần bật, từng đóa Thực Mệnh Địa Liệt Nấm lục tục trồi lên.

Không có cách nào khác, thân hình bọn chúng to lớn, nên trồi lên cũng hơi chậm.

Đám người Huyết Đình Uẩn ai nấy tim đều nhảy lên tận cổ họng.

Dù những cây nấm bé tí màu mè kia ban nãy có giúp một tay, nhưng ai biết chúng tính toán điều gì?

Chẳng chừng chỉ vì sợ bị nữ tử áo đỏ tranh phần canh, nên mới vội vã kéo bè kéo lũ đến hỗ trợ.

Phượng Khê cũng có chút nghi ngờ động cơ của đám nấm này, nhưng nhìn bề ngoài lại không thấy địch ý, chẳng lẽ thật sự có chuyện muốn nhờ?

Nghĩ thế, nàng liền thử hỏi:

“Các ngươi có chuyện cầu xin bọn ta?”

Đám nấm đồng loạt gật đầu như giã tỏi.

Nàng lại hỏi tiếp: “Cầu bọn ta giúp việc gì?”

Đám nấm nhất thời lộ vẻ khó xử.

Một lúc sau, một cây nấm nhỏ màu đen bắt đầu dùng sợi nấm đào hố, sau đó cẩn thận chôn xuống một hạt bào tử, rồi điên cuồng vung sợi tua.

Người thường chắc chắn nhìn mệt ch.ết cũng chẳng đoán ra nó định nói gì, nhưng Phượng Khê thì khác.

Bởi vì nàng vốn không thiếu kinh nghiệm... giục sinh nấm!

“Các ngươi muốn mượn lôi điện để kích thích bào tử nảy mầm đúng không?”

Đám nấm gật đầu như điên, hận không thể vung cả mũ tai ra.

Phượng Khê lại lo chúng nó bị điện đánh bay mất tiêu ấy chứ!

Nhưng vấn đề là…

Nàng dùng ma khí biến ra Lôi Kiếp chỉ là hư ảnh, chắc chắn không đủ để kích thích bào tử nảy mầm thật.

Trên đầu nàng quả thực có một tia Lôi Kiếp nằm bò, nhưng điện lượng có hạn, chỉ đủ phát sáng, chứ chẳng kích thích nổi bao nhiêu bào tử.

Hơn nữa Lôi Kiếp nàng giữ còn có chỗ dùng, không thể tùy tiện tiêu hao ở đây được.

Nhưng nếu không giúp đám nấm này nảy mầm, e rằng bọn chúng sẽ quấn quýt không tha, thậm chí hóa thân thành... nấm giận dữ.

Tiếc là nàng không mang theo nhiều đan dược trợ sinh, mà dẫu có thì cũng chẳng hợp khẩu vị nấm.

Phải làm sao đây?

Ánh mắt nàng đảo một vòng, ý xấu liền lóe lên.

Nàng khoanh tay, nghiêm trang tuyên bố:

“Được rồi, bản tọa phá lệ giúp các ngươi một lần!”

Đám nấm nghe xong liền lập tức chui hết xuống đất, điên cuồng chôn bào tử.

Chờ bọn chúng chôn xong, Phượng Khê bày ra vẻ đạo mạo, tung ma khí hóa thành giả lôi, bắt đầu phách xuống mặt đất.

Bùm bùm! Bụi đất tung bay mù mịt.

Nhìn sơ qua cũng giống như thật sự đang làm pháp sự.

Chỉ là, mặt đất bị lôi đánh đen thui, xong việc rồi... thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Phượng Khê để lộ một tia khí tức lôi điện từ đỉnh đầu, sau đó nghiêm nghị nói:

“Lôi Kiếp của ta dù sao cũng không phải là thật, nên hiệu quả tất nhiên kém một chút. Thời gian nảy mầm... cũng hơi chậm.

Bình thường thiên lôi chỉ cần một đêm là xong, còn ta... cần mười ngày tròn.

Trong mười ngày này, nhất định phải canh chừng cẩn thận, tốt nhất là một tấc cũng không rời, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhớ chưa đó?”

Đám nấm điên cuồng gật đầu.

Chỉ cần có thể sinh được tiểu nấm con, bọn chúng có thể nằm dưới đất canh suốt mười ngày mười đêm cũng được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-327.html.]

Phượng Khê lại dặn dò thêm mấy câu, sau đó mới nói:

“Các ngươi yên tâm nuôi dưỡng thế hệ sau đi, chúng ta xin cáo từ!”

Nàng dẫn đám người Huyết Đình Uẩn rời đi.

Đi rất xa, vẫn còn có thể thấy mấy cây nấm đang vung sợi tua vẫy chào tạm biệt.

Phượng Khê khẽ thở dài. Rời nhà bao ngày, lương tâm của nàng dường như bỗng chốc quay về.

Nàng vậy mà đi lừa cả nấm… hình như có hơi thất đức nha?

Nhưng không còn cách nào khác, nếu không dùng kế, đám nấm đó tuyệt đối sẽ dây dưa tới ch.ết mới thôi.

Chi bằng một lời nói dối thiện ý, đôi bên cùng vui.

Huống hồ, mấy cái nấm kia... thật sự có thể gi,ết người!

Đừng để bị vẻ ngoài ngốc nghếch đáng yêu của chúng nó lừa gạt.

Quả nhiên, thứ gì càng đẹp, càng nguy hiểm, giống như nàng vậy đó!

Khi trong lòng Phượng Khê còn đang viết dăm ba dòng văn tự sướng, Huyết Đình Uẩn bỗng hỏi:

“Vô Ưu muội muội, nữ tử áo đỏ kia có phải tiếng ca mang theo mê hoặc chi lực? Nhưng ta lại không cảm thấy có gì không ổn cả.”

Những người khác cũng đồng loạt gật đầu, rõ ràng bị trúng độc thật, nhưng thần thức dường như không bị ảnh hưởng gì.

Phượng Khê cười tủm tỉm:

“Không bị ảnh hưởng sao?

Nàng hỏi các ngươi một câu đố, trả lời đúng thì qua, sai thì ch.ết. Các ngươi ngoan ngoãn đứng đó trả lời từng câu một, chẳng phải là quá ngoan hiền rồi sao?

Nếu thần thức không bị ảnh hưởng, vậy sao không ai ra tay đánh nàng? Tại sao lại nối đuôi nhau trả lời? Trước ngã, sau tiến lên?”

Mọi người đồng loạt ngẩn ra.

Đúng là vậy!

Vừa nãy bọn họ giống như rơi vào lối mòn tư duy, chỉ biết nghĩ cách trả lời đúng, hoàn toàn không hề tính chuyện phản kháng.

Dù nữ tử kia có vung tay áo khiến Huyết Đình Khải run lẩy bẩy, cũng không đến nỗi cả đám vô lực đến thế chứ?

Huyết Đình Hạo quay sang nhìn Phượng Khê: “Vậy vì sao muội không bị ảnh hưởng?”

Phượng Khê cười hì hì:

“Bởi vì muội được ma thần chúc phúc nha! Có ma thần chi quang hộ thể, trăm độc bất xâm, thủ vững bản tâm!”

Mọi người: “……”

Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng sao càng nghe càng giống c.h.é.m gió vậy?!

Ngay lúc đó, Phượng Khê chợt rùng mình.

Lạnh vậy? Đừng nói là thật sự sắp sinh bệnh?!

Huyết Đình Uẩn lại hỏi:

“Vô Ưu muội muội, chuyện vừa rồi muội nói với đám nấm ấy... là thật sao?

Mười ngày sau bào tử của chúng thật sự nảy mầm?

Không phải muội đang gạt chúng nó chứ?”

Phượng Khê chỉ cười không đáp.

Mọi người: Hiểu rồi.

Huyết Đình Khải hừ lạnh: “Dù ngươi có lừa được nhất thời, bọn nó sớm muộn gì cũng nhận ra. Đến lúc đó nhất định sẽ quay lại tìm chúng ta tính sổ!”

Phượng Khê cười nhẹ: “Vậy ngươi có cách nào tốt hơn không? Nếu không thì quay lại xử lý bọn nấm đó đi?”

Huyết Đình Khải lập tức im thin thít như gà luộc.

Quân Văn hừ lạnh: “Không có cách hay thì bớt lắm lời!

Tiểu muội ta vừa rồi cứu ngươi những hai lần, ngươi không định thể hiện một chút sao?

Muốn lấy đồ trả ơn hay ký giấy nợ, ngươi chọn đi!”

Phượng Khê quay đầu nhìn Quân Văn bằng ánh mắt tán thưởng.

Quân Văn thở phào nhẹ nhõm. Ban nãy thần thức bị ảnh hưởng, hắn mới buột miệng nói mấy lời ngốc nghếch kia.

Giờ thì lấy lại phong độ rồi! Còn mượn tay Huyết Đình Khải mà lấy lại sĩ diện nữa chứ!

Xem ra, ngu xuẩn… cũng có ích đấy chứ!

Loading...