Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 326

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:34
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

326. Tương tư tận xương, ái hận thành ma

Phượng Khê trầm ngâm trong lòng.

Thật ra nàng chẳng sao cả. Đám nấm nhỏ kia phóng thích bào tử độc, đối với nàng chẳng gây nổi một vết xước.

Nhưng mà, mấy người đang nằm run cầm cập dưới đất thì không ổn nha!

Phải nhanh chóng đánh bại nữ tử mặc hỉ phục đỏ, sau đó mới có thể ra tay diệt sạch đám nấm này.

Xem ra chỉ còn cách dùng thần thức đại gạch!

Nàng đang định tung ra thần thức đại gạch thì bỗng dưng, đám nấm nhỏ kia lại đồng loạt lao về phía nữ tử áo đỏ!

Chúng không phóng bào tử nữa, mà chuyển sang dùng sợi khuẩn đánh ầm ầm vào nàng kia.

Phượng Khê: ???!!!

Tuy nàng không hiểu vì sao đám nấm nhỏ lại giúp mình, nhưng cơ hội tốt thế này, ngu gì không chớp!

Vậy nên, nàng cũng nhảy vào trận chiến.

Có viện binh hỗ trợ, nàng tạm thời chưa cần xuất đại gạch, để dành đến lúc mấu chốt.

Thời gian trôi qua, càng lúc càng nhiều nấm độc chui từ dưới đất lên.

Chiến lực của chúng tuy tầm thường, nhưng lấy đông đè ít, nữ tử áo đỏ bắt đầu chống không nổi.

Nàng vừa tức vừa sốt ruột: cái qu,ỷ gì vậy? Ở đâu chui ra lắm nấm thế? Mà vì sao chúng lại giúp nha đầu ch.ết tiệt kia?!

Không chỉ nàng khó hiểu, đám người ngoài bí cảnh cũng đầy thắc mắc.

Lẽ nào mấy cây nấm kia là... nấm hộ thực?

Sợ con mồi bị nữ tử áo đỏ cướp mất, nên bèn ra tay bảo vệ?

Hay là còn có ẩn tình nào khác?

Bên trong bí cảnh, thấy đám nấm đánh loạn cả lên, Phượng Khê dứt khoát rút khỏi chiến đấu, bắt đầu... chỉ huy nấm.

“Mấy nấm đỏ bên kia, các ngươi đánh vào hạ bàn của nàng!

Mấy nấm vàng, nhắm chân trái!

Nấm lam, đùi phải!

...

Nấm quân đại đội, toàn quân xuất kích!”

Đám người đang nằm run rẩy dưới đất: “……”

Nàng chơi hăng thế ai chịu nổi?!

Dưới sự chỉ đạo của Phượng Khê, công lực chiến đấu của đám nấm tăng lên mấy bậc, rất nhanh đã quấn nữ tử áo đỏ thành một cái bánh chưng.

Phượng Khê chắp tay sau lưng, tặc lưỡi hai tiếng nhìn nàng:

“Quỷ nãi nãi, ta thấy ghét nhất là loại người như ngươi.

Yêu đương thì ai chẳng từng, nhưng vì một tên đàn ông mà biến bản thân ra nông nỗi người không ra người, qu.ỷ chẳng ra q.uỷ, có đáng không?

Không có hắn thì ngươi sống không nổi? Ma tộc sụp à? Bắc Vực lật à?

Đâu có ai thiếu ai mà ch.ết đâu, sao phải treo cổ lên một cái cây duy nhất?

Chẳng lẽ ngoài cái gọi là tình ái, ngươi không có chí hướng nào khác?

Như ta đây này, ta muốn hiếu thuận với gia gia, yêu thương đồng bào, nỗ lực tu luyện, trở thành vinh quang của Ma tộc! Hơi đâu mà lo chuyện yêu đương gió trăng?

Ngươi nhìn Ma Thần đại nhân mà học hỏi, người ta không vướng bận chuyện yêu đương vớ vẩn, nên mới thành chí tôn vô thượng!

Trong lòng không nam nhân, tu vi tự nhiên tăng!

Trong lòng không nữ nhân, ngày mai tất thành thần!”

Nói xong, Phượng Khê bỗng rùng mình một cái, đảo mắt nhìn quanh đầy cảnh giác.

Lạnh sống lưng quá, không lẽ sốt rồi?

Nữ tử áo đỏ không thèm để tâm, nhưng đám người dưới đất lại bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Đặc biệt là Quân Văn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-326.html.]

“Tiểu sư muội nói đúng quá! Yêu đương gì chứ, không bằng tu luyện cho rồi! Nữ nhân toàn làm ta chậm tốc độ rút kiếm!”

Thấy nữ tử áo đỏ im lặng, Phượng Khê lại lên tiếng:

“Thôi được rồi, chắc ngươi cũng chẳng thèm nghe lời ta đâu.

Đem giải dược giao ra, ta lập tức thả ngươi rời đi. Không thì... ta không khách khí đâu!”

Nữ tử hừ lạnh một tiếng, không đáp lời. Rõ ràng không muốn đưa.

Phượng Khê cười hì hì:

“Ngươi mà không đưa, ta bảo Huyết Đình Khải vén khăn voan đỏ của ngươi đó!

Theo tục lệ thế gian, hắn chính là... tân lang của ngươi rồi!”

Huyết Đình Khải đang run rẩy: “……”

Huyết Vô Ưu! Ngươi không phải người!!!

Nữ tử áo đỏ giận đến run người, nghiến răng đáp:

“Được, ta đồng ý. Nhưng ngươi phải nói cho ta biết, tại sao ngươi không bị tiếng ca mê hoặc? Tại sao không trúng độc?”

Phượng Khê chắp tay nhỏ, vẻ mặt ngạo nghễ:

“Vì ta là người được Ma Thần chúc phúc, đương nhiên được Ma Thần bảo hộ!

Mấy trò rẻ tiền kia của ngươi, với ta vô dụng!”

Nói xong, nàng lại rùng mình.

Ch,ết tiệt, chẳng lẽ thực sự sốt rồi?!

Nữ tử áo đỏ dù không tin chuyện "Ma Thần chúc phúc", nhưng cũng tiện đà tìm được bậc thang, liền đưa giải dược ra.

Chỉ cần nghe thôi là giải được độc.

Dù vậy, Quân Văn và đám người vẫn rất yếu, mồ hôi lạnh túa như mưa.

Ai nấy đều bản năng đứng sau lưng Phượng Khê, như mấy con gà con tránh sau gà mẹ.

Phượng Khê không để ý đến, nàng đang suy tính nên xử lý nữ tử áo đỏ thế nào.

G.iết? Hay là tha?

Nàng đang lưỡng lự, nữ tử kia bỗng bật cười, cười rồi lại khóc.

“Ngươi không biết đâu, tướng công ta... ch.ết rồi.

Ta yêu hắn như vậy, mà hắn không chịu cưới ta. Ta đành phải phong ấn hắn.

Nhưng hắn lại lựa chọn tự bạo ma đan, đến cả xác cũng không để lại.

Ta không tin hắn cứ thế mà hồn phi phách tán, ta muốn tìm hồn phách của hắn trở về...

Về đi... về đi, về đi”

Lúc này tiếng hát chẳng còn uyển chuyển, mà thê lương vô cùng.

Quân Văn đám người đầu đau như búa bổ.

Ngay cả đám nấm cũng ôm đầu nấm, nép vào nhau.

Phượng Khê chỉ khẽ cau mày.

Nữ tử áo đỏ nhìn nàng, chậm rãi nói:

“Tiểu cô nương, ngươi nói đều đúng.

Nhưng trên đời, mọi chuyện đều có thể nói lý, chỉ có tình cảm là không.

Một ngày nào đó, ngươi gặp người ngươi yêu thật sự, sẽ hiểu thế nào là tình, là ái...

Tương tư tận xương, ái hận thành ma.”

Phượng Khê còn chưa kịp lên tiếng, nữ tử kia đã hóa thành ánh sáng lấp lánh, tan biến.

Phượng Khê phất tay:

“Quỷ nãi nãi, đi đường bình an nhé!

Tiếc thật đó, gia gia ta vẫn còn làm... lão quang côn mà!” (lão già ế bền vững =))) )

Loading...