Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 324

Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:29
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

324. Khóe miệng có ý nghĩ của chính mình

Huyết Đình Khải ngơ ngác!

Hắn nằm mơ cũng không ngờ được Phượng Khê lại có thể mặt dày vô sỉ, đường đường chính chính chiếm lấy nhẫn trữ vật của hắn!

Ngay sau đó, hắn liền thẹn quá hoá giận:

“Huyết Vô Ưu! Ngươi đây là cướp trắng trợn!”

Phượng Khê gật đầu rất thành thật:

“Ừm.”

Huyết Đình Khải: “……”

“Ngươi mau đem nhẫn trả lại cho ta, nếu không… đừng trách ta không khách khí!”

Hắn nói chưa dứt lời liền muốn động thủ.

Còn chưa kịp để Phượng Khê mở miệng, đám người Huyết Đình Uẩn đã đồng loạt chắn trước mặt nàng.

“Huyết Đình Khải, ngươi muốn làm gì?!

Muội muội Vô Ưu nói không sai, người ta cứu ngươi tận hai lần, ngươi chẳng có một chút cảm kích, thật sự là lòng lang dạ sói!”

“Người ta lấy nhẫn của ngươi thì sao? Cái mạng ngươi đáng giá hơn nhẫn trữ vật à?!”

……

Huyết Đình Khải tức đến mức suýt nữa thổ huyết!

Nhưng mà hắn cũng nhìn ra rồi, rõ ràng toàn bộ đám người Huyết Đình Uẩn đứng về phía Phượng Khê.

Nếu hắn cứng đầu liều mạng, kết cục chắc chắn không đẹp đẽ gì.

Thế là cắn răng nói:

“Huyết Vô Ưu, ta cũng không phải kẻ không nói lý. Thế này đi, ngươi trả nhẫn cho ta, ta bằng lòng bỏ ra một vạn ma tinh làm thù lao, xem như cảm ơn ngươi!”

Phượng Khê khẽ cười:

“Một vạn ma tinh? Mạng ngươi đúng là… rẻ thật đấy.”

Huyết Đình Khải tức đến giật khóe mắt:

“Vậy ngươi muốn bao nhiêu?!”

Phượng Khê cong môi, lười biếng phun ra hai chữ:

“Tất cả.”

Huyết Đình Khải suýt nữa nghẹn mà chế,t!

Nhưng mà hắn cũng rõ, bản thân ở đây thân cô thế cô, căn bản không chống lại nổi Phượng Khê, đành phải nghiến răng nghiến lợi đồng ý.

Thế là, Phượng Khê lấy hết hơn hai trăm vạn ma tinh trong nhẫn trữ vật của hắn ra, rồi mới trả nhẫn lại.

Phượng Khê mặt mày tán thưởng, vỗ vai hắn một cái:

“Không ngờ huynh cũng có tiền đấy! Cố gắng tích góp thêm nữa nhé!”

Huyết Đình Khải: “……”

Tích góp thêm cho ngươi tiêu chắc?!

Huyết Vô Ưu, ngươi chờ đấy cho ta!

Phượng Khê quay đầu lại nói với đám người Huyết Đình Uẩn:

“Các vị tộc huynh tộc tỷ, muội cũng không phải tham tiền, cũng không vì chút ma tinh mà vứt cả mặt mũi.

Chẳng qua là muội thấy uất ức.

Muội cứu người, không cầu báo đáp, nhưng ít nhất cũng phải có chút thái độ chứ?!

Huyết Đình Khải huynh đây đúng là khiến người ta thất vọng vô cùng!

Đám ma tinh này, ta sẽ không giữ làm của riêng. Sau khi ra khỏi đây, ta sẽ nộp lại cho tộc trưởng sung vào công quỹ.”

Cả nhóm người đều sững sờ.

Một vài người thậm chí còn thoáng lộ ra vẻ thẹn thùng.

Vừa nãy họ thấy Phượng Khê ép Huyết Đình Khải, ít nhiều cũng có phần bất mãn trong lòng.

Giờ mới hiểu, là họ lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Bọn họ đúng là hẹp hòi!

Bên ngoài bí cảnh, các trưởng lão huyết tộc cũng gật đầu liên tục.

Đứa nhỏ Huyết Vô Ưu này… không tệ chút nào!

Không chỉ dũng cảm thông minh, quan trọng là nhân phẩm tốt, lại còn có tinh thần vì gia tộc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-324.html.]

Chả trách tổ tiên lại ban phúc cho nàng, đúng là một đứa nhỏ khiến người ta yêu quý.

Những người khác cũng đồng loạt khen ngợi, ngay cả Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão cũng không tiện nói nửa câu chê bai.

Huyết Vô Ưu thật sự xuất sắc, điều này không cần nghi ngờ gì nữa.

Ma tộc tuy không câu nệ mấy chuyện đạo lý như Nhân tộc, nhưng ai lại không thích một hậu bối ưu tú như vậy?

Tuy nàng tu vi còn kém, nhưng tuổi đời còn trẻ, lại còn lưu lạc bên ngoài bao năm, tương lai nếu được bồi dưỡng đàng hoàng thì chắc chắn sẽ là nhân tài hiếm có!

Huyết Thiên Tuyệt tuy cố gắng khống chế biểu cảm, nhưng khoé miệng vẫn không nhịn được mà cong lên…

Có điều vừa nghĩ đến đứa cháu gái tài giỏi này lại là Nhân tộc, khoé miệng hắn lại chậm rãi sụp xuống.

Hoa trong gương, trăng đáy nước, uổng công vô ích mà thôi!

Lúc này, trong bí cảnh, nhóm Phượng Khê không dám dừng lại quá lâu, tiếp tục lên đường.

Bởi vì bí cảnh này có tính chất đặc thù, nơi vào và nơi ra không trùng chỗ, phải không ngừng tiến về phía trước mới đến được lối thoát.

Giờ phút này, Phượng Khê và Quân Văn hoàn toàn hoà nhập vào đội ngũ, mọi người vừa đi vừa trò chuyện, vô cùng hoà thuận.

Chỉ có Huyết Đình Khải là bị cô lập.

Không một ai để ý đến hắn.

Hắn hận Phượng Khê đến nghiến răng nghiến lợi.

Cả ánh mắt đều sắp toát ra oán độc!

Huyết Đình Uẩn nhíu mày, kéo hắn ra nói chuyện riêng, đại ý là khuyên hắn đừng mang thù, lòng dạ rộng rãi một chút.

Dù gì Huyết Vô Ưu cũng cứu hắn hai lần, đó là đại ân tình.

Miệng thì Huyết Đình Khải gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng thì chẳng coi ra gì.

Huyết Vô Ưu đâu phải cố ý cứu hắn, chẳng qua tiện tay thôi, cớ gì hắn phải cảm kích nàng?!

Nàng muốn cứu thì tự nàng xứng đáng!

Còn cái tên Huyết Đình Uẩn, giả vờ đạo mạo cái gì?

Nói cho cùng không phải cũng mặc nàng cuỗm đi hai trăm vạn ma tinh của ta sao?!

Đúng là đứng nói chuyện không biết đau lưng!

Màn đêm dần buông, mọi người cũng đã mệt mỏi rã rời, Huyết Đình Uẩn và hai người khác quyết định tìm nơi cắm trại nghỉ ngơi qua đêm.

Cuối cùng chọn được một sườn núi khuất gió để hạ trại.

Mọi người ăn chút gì đó, rồi trừ người canh gác ra thì đều ngủ say như chết.

Nửa đêm, bỗng vang lên một làn điệu ca hát.

Tất cả đều bừng tỉnh.

Dù giai điệu dịu dàng, êm tai, nhưng vào lúc nửa đêm thế này lại khiến người ta dựng tóc gáy!

Phượng Khê thì chẳng buồn sợ, lại chú ý đến… lời bài hát.

Ca từ chỉ có hai chữ: “Về đi”.

Nửa đêm nửa hôm mà lải nhải “về đi” – chắc là đang gọi hồn đấy!

Phượng Khê là người sợ qu.ỷ nhất? Không, nàng sợ nhất là giả thần giả qu.ỷ!

Có bản lĩnh chân chính thì cần gì bày trò hù doạ?

Cho nên, trong khi những người khác căng thẳng chuẩn bị chiến đấu, nàng lại lấy ra một bịch hạt dưa, vừa gặm vừa quay sang Quân Văn nói:

“Ca, cái khúc ru ngủ dở ẹc này mà hát ở trà lâu, chắc cũng cỡ một quả ma tinh nhỉ?”

Tiếng ca lập tức khựng lại một nhịp.

Sau đó… tiếp tục vang lên.

Quân Văn cũng rút ra bịch hạt dưa, thong dong tiếp lời:

“Một quả thì hơi rẻ, kém nhất cũng phải hai quả! So với tiếng cưa đầu gỗ còn dễ nghe hơn nhiều!”

Tiếng ca lại khựng một cái, rồi cất lên lần nữa…

Chỉ là lần này… hơi lệch tông.

Bị hai người bọn họ phá đám như vậy, đám người Huyết Đình Uẩn cũng bớt căng thẳng đi nhiều.

Tuy nhiên vẫn không dám lơ là cảnh giác.

Đột nhiên, một nữ tử mặc hỷ phục đỏ thẫm, che mặt bằng khăn voan đỏ xuất hiện trước mặt cả nhóm!

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị này, không khỏi rùng mình.

Rồi nghe thấy Phượng Khê cười nói:

“Vị quỷ nãi nãi này, ngươi tới tìm tân lang hả?

Đúng lúc lắm, gia gia ta suốt ngày ca thán cô đơn lạnh lẽo, hay là… để ta làm mai cho hai người nhé?”

Loading...