Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 321
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:23
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
321. Cháu gái ta mà, còn phải nói!
Phượng Khê hoàn toàn không thèm để ý người ta nghĩ thế nào, dù sao thì nàng tới trước chỉ để... khuấy động không khí một chút.
Vậy nên, vừa nói nhăng cuội mấy câu, nàng vừa lặng lẽ thả ra một luồng ma khí hóa thành... Lôi Kiếp!
"Thấy chưa hả?
Thấy cái gì chưa?
Đây là Lôi Kiếp!
Là vật chí cường trong thiên địa, là thứ khiến vạn vật phải cúi đầu quy phục, chớ nói gì đến các ngươi, đến cả trời đất cũng phải run rẩy dưới uy của nó đấy..."
Lôi Kiếp trên đỉnh đầu Phượng Khê: (???)
Không ngờ ta lại có địa vị cao như vậy trong lòng Phượng cẩu...
Thì ra trước giờ nàng vẫn là miệng nói ghét, lòng lại thương!
Không hổ là tiểu linh sủng của ta, sùng bái ta đến mức hóa lôi luôn!
Vì quá vui mừng, nó không nhịn được rung rinh vài cái, vô tình... rò rỉ ra chút khí tức thiên lôi.
Kết quả là mấy cái cây nấm to to nhỏ nhỏ kia, vốn đang muốn lao lên đánh nhau, đột nhiên đồng loạt ngừng lại, nhao nhao... chui xuống đất trốn mất!
Còn đánh cái rắm gì nữa?!
Lôi Kiếp sắp nổ tung đầu tới nơi rồi!
Chạy nhanh chôn bào tử xuống đất còn kịp!
So với đánh nhau, sống sót vẫn là quan trọng nhất!
Phượng Khê đang nhiệt tình độc thoại hô mưa gọi gió: "..."
Quân Văn đứng bên, đã thủ thế sẵn sàng... chuẩn bị xách dép bỏ chạy: "..."
Đám người Huyết Đình Hạo vốn cảm thấy phen này chắc ch,ết chắc rồi: "..."
Người xem ngoài bí cảnh: "..."
Toàn hiện trường hóa đá!
Mấy cái nấm này... sao lại tự dưng bỏ chạy thế?
Chẳng lẽ bị Huyết Vô Ưu hù cho chạy thật?
Hay là bị cái gọi là ma khí hóa Lôi Kiếp của nàng dọa sợ?
Không đến mức đó chứ?!
Chẳng lẽ vì bí cảnh tách biệt khỏi thế gian nên lũ nấm này chưa từng thấy ma khí hóa Lôi Kiếp, bị dọa thành thế?
Dù sao thì quá đáng thật sự!
Ngay cả chính chủ Phượng Khê cũng thấy hơi quá đáng.
Nhưng nàng phản ứng rất nhanh: mặc kệ vì sao, tóm lại... chạy trước đã!
Vì thế, nàng làm động tác tay với mọi người kiểu: “Chạy đi các huynh!”
Rồi xách váy chạy trước luôn.
Quân Văn ngay lập tức đuổi theo sau.
Về khoản chạy trốn, hắn đây chuyên nghiệp!
Đám Huyết Đình Hạo sau vài giây cũng hồi thần, thi nhau chạy theo.
Bên ngoài bí cảnh, Huyết Thiên Tuyệt vẫn là mặt không biểu tình.
Chỉ có điều... tay thì đang không ngừng vuốt râu.
Còn phải nói!
Cháu gái ta đó!
Trâu bò tuyệt đối!
Tùy tiện nói phét mấy câu, dọa lũ nấm chạy sạch!
Còn ai dám không phục?!
Ta hỏi lại—còn ai?!
Người ngoài không biết nội tâm ông đang diễn kịch tuồng, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh, liền càng thêm bội phục:
"Đúng là Đại trưởng lão!"
"Không hổ danh hung nhân ngủ dưới mỏ linh thạch trăm năm!"
Nhìn sang Nhị trưởng lão và Tam trưởng lão đứng cạnh, miệng há to như cá nheo, mắt trừng như chuông đồng, so với Huyết Thiên Tuyệt thì... đúng là thiếu trầm ổn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-321.html.]
Nhưng bất kể thế nào, đám Huyết Đình Hạo rốt cuộc cũng giữ được mạng.
Huyết Vô Ưu lập đại công lần này!
Đại công thần!
Nếu không có nàng, lũ tinh anh đệ tử kia có khi chẳng còn mống nào!
Trong truyền ảnh thạch, Phượng Khê và cả đoàn đang hộc tốc bỏ chạy.
Chạy gần trăm mét, lúc này mới dám dừng lại.
Phượng Khê ngồi phịch xuống đất, mặt mày trắng bệch, thở hồng hộc như bò.
Quân Văn biết rõ nàng đang diễn, nhưng vẫn ra vẻ lo lắng hỏi:
“Tiểu muội, muội không sao chứ?”
Phượng Khê vẫy tay yếu ớt: “Không sao, chỉ là thể lực và ma khí tiêu hao hơi nhiều, muội nghỉ một lát là được.”
Huyết Đình Uẩn và những người khác đưa mắt nhìn nhau, rồi đồng loạt tiến lại cảm ơn nàng rối rít, thậm chí còn đưa nàng một đống đan dược bổ khí bổ thể.
Chỉ có Huyết Đình Khải là vẫn đứng nguyên.
Mấy cái nấm kia rõ ràng chỉ là trùng hợp chạy trốn, có liên quan gì đến nàng chứ?
Ta việc gì phải cảm ơn?!
Sau khi nghỉ ngơi một lát, cả nhóm lại lên đường.
Vì chuyện nấm chạy tán loạn ban nãy, Huyết Đình Uẩn đề nghị tạm thời hành động cùng nhau, đợi đến khi cần thì lại tách.
Hắn còn chủ động mời Phượng Khê gia nhập đội ngũ.
Huyết Đình Liễm và Huyết Đình Hạo do dự một chút rồi cũng gật đầu đồng ý.
Phượng Khê đương nhiên không từ chối.
Dù sao nàng với Quân Văn mới tới Ma tộc, cái gì cũng chưa rành, đi chung với người bản địa vẫn tiện hơn.
Ban đầu Phượng Khê với Quân Văn đi ở cuối hàng, sau nàng lại chui lên đầu, ríu rít tán chuyện với mấy vị tỷ tỷ trong đội.
Chẳng mấy chốc đã kết bái thành dị phụ – dị mẫu – tỷ muội tốt!
Một phần là vì Phượng Khê nói chuyện quá khéo, ai cũng mến.
Phần còn lại là vì nàng... vừa cứu mạng họ xong!
Quân Văn thấy Phượng Khê như cá gặp nước, liền tranh thủ bắt chuyện với Huyết Đình Uẩn.
Trước đó chính hắn là người đề nghị họ gia nhập đội ngũ, có thể thấy cũng là người dễ gần.
Hơn nữa, Huyết Đình Uẩn là người của tộc trưởng, không có địch ý gì với hắn.
Nếu kết thân được với Huyết Đình Uẩn, kéo quan hệ với những người khác cũng dễ như trở bàn tay.
Không thể không nói, đi theo Phượng Khê lâu ngày, đầu óc Quân Văn đúng là linh hoạt hơn nhiều!
Quả nhiên, Huyết Đình Uẩn cũng đối xử rất tốt với hắn.
Nghe nói hai người là do tổ tiên truyền tống tới đây, hắn càng thêm thân thiết.
Có thể được tổ tiên thừa nhận, chẳng khác gì là người một nhà!
Tộc trưởng nhìn thấy cảnh tượng ấy, lòng vui không kể siết.
Là tộc trưởng, ngoài việc giỏi cân bằng quyền lực, điều ông mong muốn nhất chính là sự hòa thuận trong tộc.
Chỉ khi đó, gặp nguy nan, cả tộc mới có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, trở thành một dây thừng vững chắc!
Không ngờ vị đại trưởng lão cố chấp kia lại có một đứa cháu gái vừa có năng lực vừa lanh lợi như vậy!
Lúc này, lão ngoan cố Huyết Thiên Tuyệt đang lặng lẽ tự hỏi một vấn đề triết học sâu sắc:
Nếu ta cũng không biết xấu hổ như hai đứa kia... thì liệu có sống thoải mái hơn không?
Phượng Khê không biết lão gia gia yêu quý đang ngồi đó chiêm nghiệm nhân sinh.
Tâm trạng hiện tại của nàng cực kỳ tốt!
Dù không rõ vì sao lũ nấm bỏ chạy, nhưng mà chạy rồi là được!
Nàng chưa tốn tí sức nào đã càn quét một lượt hảo cảm, đúng là lời to!
Ngay lúc đang đắm chìm trong niềm vui…
Nàng bỗng thấy dưới chân có cái gì... nhúc nhích.
Cúi đầu nhìn, mặt đất bắt đầu... phồng lên như cái bánh bao.
Không chỉ nàng, mà chân của những người khác cũng bắt đầu nhô lên từng cục.
Phượng Khê lập tức hét lớn:
"CHẠY MAU, NẤM ĐUỔI THEO!"