Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 314
Cập nhật lúc: 2025-06-15 04:04:06
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
314. Ngươi rốt cuộc là người hay ma
Huyết Thiên Tuyệt lúc này không phải chỉ là nghi ngờ nhân sinh… mà là bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình rồi!
Chẳng lẽ hắn mất trí nhớ?
Hay là quên mất một đoạn quá khứ vô cùng quan trọng?
Chuyện gì đây? Chẳng lẽ nha đầu kia thật sự là cốt nhục của hắn?
Vận mệnh an bài, tổ tôn bọn họ lại gặp lại nơi này?
Hay là... hắn ch.ó ngáp phải ruồi, vô tình đem mạch chính Huyết gia làm rơi bên ngoài, bây giờ lại nhặt về?
Rốt cuộc là ai sinh ra con bé vậy?!
Trong chớp mắt, trong đầu Huyết Thiên Tuyệt như diễn ra liên tiếp mấy hồi thoại bản sóng gió trập trùng!
Sở dĩ hắn nghi ngờ như vậy, là bởi hắn thật sự không hiểu nổi vì sao lão tổ nhà mình lại đi chúc phúc cho một tiểu nha đầu Nhân tộc!
Lý do duy nhất có thể giải thích: Nha đầu này là hòn ngọc quý nơi biển cả, là huyết mạch thất lạc bao năm của Huyết gia bọn họ!
Hắn còn đỡ… mấy người khác thì ngu cả tập thể!
Đặc biệt là hai ông lão đầu đầy nếp nhăn—nhị trưởng lão và tam trưởng lão!
Bọn họ rốt cuộc đã làm gì sai?!
Tại sao lại bị di cốt tổ tiên tát cho một cú thẳng mặt?!
Đã thế tổ tiên còn xoay người ban phúc cho cái con bé tên Huyết Vô Ưu kia?!
Nàng có tài đức gì mà được tổ tiên ưu ái như thế hả?!
Dù vậy, giờ phút này không ai còn dám nghi ngờ thân phận của Phượng Khê. Dù sao tổ tiên không thể nào ban phúc cho người ngoài được!
Lúc này, Phượng Khê đang chìm trong ánh hồng rực rỡ, mặt nhỏ đỏ bừng, trong lòng thì phải gọi là sướng rơn rên rỉ!
Vừa rồi, thấy tình hình không ổn, nàng lập tức thả thần thức bao phủ cái xương đùi kia, rồi bắt đầu giả vờ trò chuyện đầy xúc động:
“Lão tổ tông ơi, người thật khổ!
Khi còn sống vì Huyết gia dốc hết tâm huyết, sau khi ch.ết rồi vẫn còn không yên nghỉ, còn ra mặt che chở cho con cháu!
Đáng tiếc con không sớm quay về nhận tổ quy tông, nếu không thì cho dù phải lấy mạng mình ngăn cản, con cũng sẽ không để bọn họ dùng cái kiểu nghiệm má,u thất đức như vậy với người!
Thật sự là đại bất kính đó!
Lão tổ đừng trách nhị trưởng lão và tam trưởng lão, bọn họ cũng chỉ là vì lo cho đại cục, ai bảo bí cảnh gia tộc không phải chỗ đùa, nhỡ đâu con không phải người nhà thì chẳng phải xong đời sao?
Con dám đảm bảo, hai vị trưởng lão là vì lòng thành, tuyệt đối không phải lấy quyền mưu tư, càng không phải cố tình nhằm vào con hay ông nội con đâu ạ.
Mới nhìn thôi đã biết hai người ấy cẩn thận lắm, kiểm tra m.áu tay chưa đủ, còn đòi lấy m/áu giữa trán, m.áu ở tim nữa!
Con thì không sao, tuổi trẻ khỏe mạnh, rút chút m.á.u coi như dưỡng sinh, nhưng con thật sự không nỡ nhìn họ dày vò người như vậy!
Có lão tổ tông nhà ai mà ch.ết rồi còn không được yên thân như người chứ? Bị người ta hành như vậy, đây là người thân gì, đây là kẻ thù thì có!”
…
Phượng Khê vốn chỉ định để tổ tiên nhà họ Huyết ra mặt bảo vệ mình, nhưng không ngờ tổ tiên lại mạnh tay đến mức ấy!
Không những đập nhị trưởng lão và tam trưởng lão một trận, lại còn ban cho nàng một vận may rơi trúng đầu!
Tuy không biết cụ thể là gì, nhưng chắc chắn là có lợi!
Tổ tiên nhà họ Huyết, đúng là người tốt!
Quả nhiên, chưa bao lâu, Phượng Khê đã cảm nhận rõ lợi ích của vận may trên đầu:
Tu vi nàng "vèo" một phát từ Tụ Khí tầng năm nhảy thẳng lên Tụ Khí tầng bảy!
Thế gian này, quả nhiên không có cái gì gọi là "cúi đầu trắng tay"! Cúi đầu có thể có vận may nha!
Xem ra, nàng hiểu lầm tổ sư gia của Huyền Thiên Tông rồi!
Thì ra người dạy nàng kỹ năng sống còn "quan trọng nhất" chính là ngài ấy!
Khi ánh sáng đỏ tiêu tan, Phượng Khê nhận về không biết bao nhiêu ánh mắt hâm mộ, ghen tị, oán hận.
Đặc biệt là nhị và tam trưởng lão, mắt hai người đỏ bừng vì giận!
Ngay cả Huyết Thiên Tuyệt cũng đỏ mắt nhưng là vì xúc động!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-314.html.]
“Vô Ưu, tổ tiên vừa ban phúc cho ngươi, còn không mau quỳ xuống dập đầu tạ ơn?!”
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu, lập tức quỳ xuống dập đầu thành tiếng.
Xong xuôi, nàng nhìn về phía tộc trưởng Huyết tộc, nghiêm túc nói:
“Tộc trưởng, khi tổ tiên ban phúc cho ta vừa rồi có nói, người không thích kiểu nghiệm m.áu thế này, muốn được an nghỉ trong yên bình.”
Tộc trưởng tuy rất kinh ngạc, nhưng không hề nghi ngờ.
Dù sao tổ tiên đã hiển linh!
Ông ta vội vàng quỳ xuống nhận lỗi với tổ tiên, các thành viên khác của Huyết gia cũng đồng loạt quỳ xuống.
Xương đùi tổ tiên lại lần nữa bay lên, bao phủ Phượng Khê trong làn sáng đỏ rực.
Mọi người: “…”
Ủa, phát một lần chưa đủ hả?
Còn phải phát phúc lần hai cho bằng được?
Tổ tiên rốt cuộc cưng con bé Huyết Vô Ưu kia tới mức nào đây?!
Phượng Khê thì vui khỏi nói! Không ngờ lại có cả phần thưởng phụ thêm, trong lòng nàng cười mà không dám lộ!
Tu vi ma khí tăng lên rồi, đến khi quay lại hình người, tu vi của nàng cũng sẽ theo đó mà thăng lên.
Ma giới đúng là nơi tốt!
Sư phụ còn lo nàng gặp nguy hiểm, chứ ở đây người ta đối xử với nàng tốt ghê á!
Chỉ tiếc, Ngũ sư huynh không nhìn thấy cảnh rực rỡ này!
Không ai đứng bên cổ vũ nàng nữa, thật là tiếc đứt ruột!
Khi ánh sáng đỏ tiêu tán, tu vi của Phượng Khê đã tăng vọt tới Tụ Khí tầng chín.
Tu vi này của nàng tăng nhanh như chơi game vậy đó!
Mới đầu vào chỉ là Tụ Khí tầng năm, vậy mà nháy mắt đã lên tầng chín.
Nhanh hơn cả thổi khí bóng bay!
Ánh sáng vừa dứt, xương đùi tổ tiên liền “vèo” một cái bay thẳng vào từ đường, cuối cùng cũng thoát khỏi cảnh bị bọn tiểu tử phá rối!
Đứa nhỏ Vô Ưu này không tệ!
Không hổ là hậu nhân giống ta nhất trong Huyết gia!
Tổ tiên rất hài lòng.
Huyết Thiên Tuyệt cũng rất hài lòng.
Chỉ có nhị trưởng lão và tam trưởng lão là tức đến đỏ cả mũi!
Giờ thì họ chẳng còn dám nghi ngờ thân phận Phượng Khê nữa, tổ tiên ban cho nàng tận hai lần phúc là đủ chứng minh rồi!
Chẳng lẽ con bé thật là cháu gái Huyết Thiên Tuyệt?
Dù không phải, thì cũng là huyết mạch dòng chính lưu lạc bên ngoài.
Hai người ngậm bồ hòn nuốt giận, chỉ có thể tự an ủi mình rằng: Dù Huyết Vô Ưu có lên Tụ Khí tầng chín đi nữa, thì cũng chưa ăn thua gì với các thiên tài khác!
Vẫn là cái tiểu phế vật thôi.
Chắc chắn không lật ra được sóng gió gì trong bí cảnh, càng không giành được vật gì quý giá đâu!
Tộc trưởng Huyết gia lập tức ghi tên Huyết Vô Ưu vào gia phả, từ nay về sau, Phượng Khê chính thức là người Huyết gia.
Vừa ra khỏi từ đường, Phượng Khê liền thấy Quân Văn đang đứng chờ.
Quân Văn tuy rất tin tưởng tiểu sư muội nhà mình, nhưng bảo là không lo thì đúng là dối lòng.
Nhìn thấy nàng bình an đi ra, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Hai người theo Huyết Thiên Tuyệt về sân trong.
Huyết Thiên Tuyệt vẫn như cũ bảo Quân Văn canh giữ bên ngoài, rồi gọi Phượng Khê vào thư phòng riêng.
“Ngươi nói thật cho ta biết… rốt cuộc ngươi là người hay là ma?”
Phượng Khê: “……”