310. Ta đây là đi tìm hai đứa diễn viên thì có!
Huyết Thiên Tuyệt cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt thế nào là "trợn mắt nói dối"!
Ma thần chúc phúc á?
Ngươi đúng là dám mở miệng nói đó hả?!
Một con nhóc Ma tộc dởm, cháu gái giả, mà cũng dám mặt dày đến mức này?!
Không sợ người ta vạch mặt, sau đó không biết chui đâu cho hết nhục à?
Nhưng nghĩ lại, con nhóc này đúng là chẳng biết sợ là gì thật!
Dù sao thì nó có thể tạo ra lôi kiếp giả, ai mà kiểm chứng nổi cái gọi là “Ma thần chúc phúc” chứ?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn và Phượng Khê, đã cưỡi lên lưng cọp, muốn xuống cũng không kịp.
Chỉ còn cách căng da đầu làm bộ cảm động đến rơi nước mắt, quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Nín thở, nuốt giận, chịu đựng!
Đến khi đứng dậy, đã có không ít người xôn xao yêu cầu Phượng Khê triển lãm "ma khí biến ảo lôi kiếp".
Phượng Khê hào phóng đưa tay ra, lôi kiếp tỏa ma khí lù lù hiện ra, tuy đen sì, lén lút, nhưng nhìn mãi cũng thấy... rất có phong cách ma tộc.
Cả đám người nổ tung như vỡ chợ!
Trời ạ!
Thật sự là lôi kiếp!
Ma thần thật sự ban phúc cho nàng!
Thế là một đám lại ào ào chạy tới quỳ lạy, dâng biển hiệu nhận thân.
Cũng có người bắt đầu hỏi han thân thế Phượng Khê.
Nàng lập tức kể ra một màn bi kịch “trăm năm đau khổ”, nói đến đoạn thương tâm, nước mắt ròng ròng như đổ nước ấm.
Bên cạnh, Quân Văn đỏ hoe mắt, nghẹn ngào:
“Muội muội, giờ chúng ta tìm được gia gia rồi, sau này không còn ai dám bắt nạt muội nữa!”
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Ta đây là đi tìm hai đứa diễn viên thì có!
Cái đứa tiểu nha đầu kia thì thôi đi, tên thiếu não này sao cũng tiến bộ thần tốc đến thế?!
Người đời mà, ai cũng thích chuyện ly kỳ.
Nhất là khi Huyết Thiên Tuyệt từng có tin đồn tình sử rung động lòng người với tộc trưởng phu nhân Ảnh Ma tộc, ai cũng tưởng hắn cả đời thanh tâm quả dục!
Ai dè, cháu gái cũng có luôn rồi!
Đúng là … lời nam nhân nói không thể tin!
Huyết Thiên Tuyệt mặt đỏ như gấc, chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui vào.
Tuy có thể dùng uy áp ép người câm miệng, nhưng làm vậy thì mất mặt đến ch.ết mất!
Đang tức muốn nổ gan, thì Phượng Khê kéo tay áo hắn, mắt lấp lánh:
“Gia gia, chúng ta về nhà thôi!”
Biết rõ là đang diễn kịch, nhưng câu “về nhà” kia vẫn khiến lòng hắn mềm nhũn.
Mơ màng thế nào lại để tiểu nha đầu dắt đi luôn.
Phượng Khê không biết đường về Huyết gia, nhưng… thiên hạ thiếu gì người “tốt bụng” dẫn lối!
Dẫn đường là phụ, xem náo nhiệt là chính!
Đến khi Huyết Thiên Tuyệt bừng tỉnh, xung quanh đã vây kín một đám người, ai cũng gọi Phượng Khê là “Vô Ưu tiểu thư”!
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Tuy từng trải sóng to gió lớn, nhưng hắn cũng hiểu ra nhanh chóng, nha đầu này đang tạo thế!
Cũng được thôi!
Hắn mất tích trăm năm, thế lực phân tán, nhiều kẻ còn tưởng hắn là miếng bánh mềm dễ bóp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-310.html.]
Nhân cơ hội này ra oai lập uy cũng không tệ!
Thế là sải bước đi về phía Huyết gia.
Huyết gia là quý tộc Ma tộc, chiếm nửa khu đô thị.
Cửa chính tổ truyền, nhìn cổ kính cực kỳ, có hộ vệ canh gác.
Nhìn thấy một đám người đông nghịt kéo tới, mấy tên thủ vệ sợ đến nói không nên lời.
Đám người chen chúc hô:
“Vô Ưu tiểu thư đã trở lại, còn không mau ra nghênh đón?!”
“Chính là người được ma thần chúc phúc đấy!”
“Cháu gái độc nhất của đại trưởng lão đấy!”
Thủ vệ: “???”
Đại trưởng lão... không phải vẫn độc thân lẻ loi sao?
Cháu gái từ đâu chui ra vậy?!
Còn ma thần chúc phúc???
Đại trưởng lão không phủ nhận… chắc thật rồi!
Thế là nhao nhao hành lễ:
“Bái kiến đại trưởng lão!”
“Bái kiến Vô Ưu tiểu thư!”
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Không biết nên khóc hay nên cười.
Lúc này trong phủ có người hừ lạnh:
“Vô Ưu tiểu thư? Huyết gia khi nào có thêm tiểu thư như vậy?”
Một nhóm người trẻ tuổi bước ra, cầm đầu là nam tử âm nhu, thấy Huyết Thiên Tuyệt liền hành lễ:
“Đại trưởng lão, ngài về rồi?”
Huyết Thiên Tuyệt gật đầu:
“Vô Ưu, đây là tộc huynh tộc tỷ của con, có dịp ta sẽ giới thiệu.”
Sau đó quay sang mọi người:
“Đây là cháu gái ta – Huyết Vô Ưu. Mong các ngươi hoà thuận.”
Nam tử âm nhu – Huyết Đình Khải, ánh mắt lướt qua một tia tàn khốc rồi cười cười:
“Nguyên lai là Vô Ưu muội muội, lúc nãy huynh có chút thất lễ, còn tưởng đâu ai đó giả mạo nhận thân bừa bãi.”
“Mà... tu vi muội hình như mới tụ khí tầng năm? Không phải huynh chê cười, chỉ là... đại trưởng lão tài năng ngút trời, muội là cháu gái chẳng lẽ lại không có thiên phú tương xứng?”
Phượng Khê nhếch môi:
“Gia gia, con cứ tưởng Huyết gia toàn anh hùng như người, không ngờ cũng có kiểu tộc huynh ‘âm dương quái khí’!”
“Nói thẳng ra thì: ngươi nghi ta là đồ dỏm, phế vật, còn mắng ta là mèo chó lộn xộn tới nhận thân đúng không?”
“Nói thẳng không thích à? Lòng vòng thế không mệt à?!”
“Với lại, mắt nào của ngươi thấy ta thiên phú thấp? Hay ngươi không biết ma thần đại nhân mới vừa ban phúc cho ta à?”
“Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ ánh mắt của ma thần?”
“Ngươi chán sống thì kệ ngươi, đừng liên luỵ người khác!”
“Còn không mau quỳ xuống tạ tội với ma thần?!”
Quần chúng ăn dưa vừa nghe, đồng loạt nhao nhao:
“Đúng đó! Mau quỳ xuống tạ tội!”
“Ngươi muốn ch.ết thì ch.ết một mình, đừng kéo tụi ta theo!”
“QUỲ! MAU QUỲ XUỐNG!”
Huyết Đình Khải ngây ra như phỗng.