Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 307
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:58:17
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
307. Phượng cẩu, ta xem trọng ngươi
Tiểu hắc cầu nguyên bản vốn có chút mơ mộng.
Dù sao cũng là lần đầu tiên được về sân nhà của mình cơ mà!
Nó còn định bụng thương lượng điều kiện với Phượng Khê một phen, nâng tầm địa vị bản thân lên một chút.
Kết quả, vừa mới mơ mộng đôi chút đã bị người ta quật thẳng xuống đất, tiện thể còn giẫm cho hai cước.
Tiểu hắc cầu im re.
Tiểu Chim Béo liền hớn hở vui sướng khi thấy kẻ khác gặp nạn: Ngươi cũng không nhìn lại xem chủ nhân nhà chúng ta là ai, thế mà còn dám tính toán với nàng?
Đúng là tự tìm ngược!
Ngay cả Lôi Kiếp cũng bị vị chủ nhân vô lương tâm này bày kế bắt đi làm tiểu tùy tùng, ngươi còn khoe mẽ cái gì chứ?!
Lúc này, luồng Lôi Kiếp đang quấn trên trâm ngọc tâm trạng cực kỳ phơi phới!
Vì sợ bị Huyết Thiên Tuyệt phát hiện, nó vẫn luôn không dám nhúc nhích.
Nhưng điều đó chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng tốt của nó cả!
Quyết định nằm vùng lúc trước đúng là quá sáng suốt!
Chơi vui thật đấy!
Phượng cẩu thế mà lại có thể lăn lộn cùng lão ma đầu được cơ đấy!
Nếu nàng mà đến được Ma tộc, còn chẳng khiến cả Ma tộc bị lật tung lên chắc?!
Lật đi!
Càng náo loạn càng tốt!
Nghĩ thôi đã thấy kích thích rồi!
Phượng cẩu, ta đặt cược hết vào ngươi đó nha!
Vô Tận Chi Hải đúng là mênh m.ô.n.g thật.
Dù có Tị Thủy Châu, nhưng cứ trôi mãi thế này, Phượng Khê cũng bắt đầu thấy mệt.
Nàng liền len lén đảo mắt khắp nơi dò xét.
Huyết Thiên Tuyệt cau mày: “Ngươi lại muốn giở trò gì?”
“Gia gia à, mình tự bơi mãi cũng mệt chứ! Chi bằng bắt một con hải thú cưỡi cho đỡ mỏi đi!”
Huyết Thiên Tuyệt: “…… Ngươi lại nói bậy!
Hải thú trong Vô Tận Chi Hải cực kỳ hung hãn tàn bạo, cho dù có dọa ch.ết nó, nó cũng không ngoan ngoãn nghe lời, sao có thể làm tọa kỵ cho chúng ta được?!”
“Gia gia à, không thử thì sao biết chắc được chứ?
Ta thấy con cá mập răng hổ lưng kiếm kia cũng được đấy, hay ta qua thương lượng với nó nha!”
Huyết Thiên Tuyệt lạnh giọng: “Đủ rồi! Động tay động chân là sẽ thu hút một đống hải thú đến, động tĩnh quá lớn, nhỡ làm người khác chú ý thì sao?!”
Phượng Khê chớp mắt ngây thơ: “Gia gia, con có bảo đánh nhau đâu!
Không phải việc gì cũng phải dùng vũ lực giải quyết. Gia gia đợi con chút, con đi thương lượng với nó.”
Không để Huyết Thiên Tuyệt kịp ngăn, Phượng Khê đã bơi về phía con cá mập răng hổ lưng kiếm kia.
“Nanh nhọn ơi, có muốn đan dược không?
Chỉ cần ngươi chở ba ông cháu nhà ta đến bờ bên kia, ta liền tặng cho ngươi một lọ cầm m.á.u đan, thấy sao?”
Con cá mập kia không phản ứng.
“Không thích cầm m.á.u đan à? Vậy tụ khí đan thì sao?”
Nó vẫn im lặng.
Phượng Khê tiếp tục lôi ra một loạt đan dược mời mọc, con cá mập vẫn ngậm miệng như hến.
Huyết Thiên Tuyệt không nhịn được cười lạnh, quay sang nói với Quân Văn:
“Nha đầu này thật là cứng đầu hồ đồ, nếu không phải ta ở đây, chỉ sợ cái mạng nhỏ của nàng cũng giữ không nổi!”
Quân Văn gật đầu như gà mổ thóc: “Gia gia, con cũng nghĩ thế, muội muội con đúng là không biết lượng sức!
Chờ về nhà rồi, người nhớ dạy dỗ nàng cho đàng hoàng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-307.html.]
Huyết Thiên Tuyệt liếc hắn một cái. Tiểu tử này tuy ngu ngốc, nhưng biết nói chuyện đấy.
Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy Phượng Khê nói:
“Vậy còn Đa Tử Đa Phúc Đan? Uống vào là có thể giúp tộc ngươi nâng cấp giống nòi đó!
Ngươi không cần thì thôi, để ta hỏi con khác vậy……”
Ngay tức khắc, con cá mập răng hổ bơi tới tấp đến, ra sức mài răng nhe lợi, cực kỳ thân thiện.
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Sao mặt ta lại thấy hơi đau vậy?
Để giữ chút thể diện, hắn trừng mắt liếc Quân Văn:
“Từ nay về sau bớt nói linh tinh, miễn làm ta phán đoán sai lầm.”
Quân Văn: “……”
Trời xanh ơi, đất rộng ơi!
Sao đi đâu ta cũng là cái đứa không ai ưa thế này?!
Lúc này, Phượng Khê đã cưỡi cá mập quay lại, ra hiệu cho hai người kia leo lên cùng.
Ba người vừa ngồi vững, cá mập răng hổ vọt đi như tên bắn!
Du hành với tốc độ ánh sáng!
Nó đang sốt ruột muốn lấy được Đa Tử Đa Phúc Đan!
Tộc cá mập răng hổ sinh sản cực kỳ khó khăn, mỗi lần tranh đấu với hải thú khác, số lượng lúc nào cũng ở thế yếu.
Lần này rốt cuộc có thể ngẩng đầu làm cá!
Huyết Thiên Tuyệt ngồi không biểu cảm trên lưng cá mập, trong lòng âm thầm phức tạp. Trước nay hắn ra vào Vô Tận Chi Hải bao lần, lần nào cũng ngu ngốc tự bơi.
Chưa từng nghĩ đến chuyện bắt một con hải thú làm tọa kỵ.
Không chỉ hắn, Ma tộc khác cũng đều thế cả!
Ai ngờ lại có thể ngay tại chỗ đổi lấy tọa kỵ từ hải thú chỉ bằng… đan dược?!
Rốt cuộc là bọn họ quá cứng đầu hay tâm cơ của Phượng Khê quá ghê gớm?
Dù sao đi nữa, quyết định cho Phượng Khê giả làm cháu gái mình là đúng!
Nha đầu này tuy tu vi không ra gì, nhưng đầu óc thì khôn lắm!
Đang nghĩ tới đây, liền thấy Phượng Khê lấy ra một cái vợt lưới, chưa đầy một lát đã vớt được một đống hải sản.
“Gia gia, đợi về nhà con nấu cháo hải sản cho ngài nha!”
Huyết Thiên Tuyệt: “……”
Tối hôm sau, ba người đã tới được bờ bên kia.
Phượng Khê nói lời giữ lời, không chỉ tặng cho cá mập hai lọ Đa Tử Đa Phúc Đan, còn thêm mấy lọ đan dược khác.
Cá mập răng hổ mừng rỡ bơi loạn khắp nơi.
Phượng Khê quay sang Quân Văn nói:
“Ca, sau này Vô Tận Chi Hải thể nào cũng xuất hiện một đống ‘kết tinh tình yêu liên tộc’ cho mà xem!”
Quân Văn: “……”
Ngươi đúng là… không biết xấu hổ!
Huyết Thiên Tuyệt nghe vậy thì như lọt vào sương mù, nhưng cũng lười hỏi, dẫn Quân Văn và Phượng Khê lặng lẽ tránh khỏi sự canh gác của Ma tộc, đi về phía tòa thành gần nhất ở mép biển.
Bề ngoài Ma tộc không khác gì Nhân tộc là mấy, chỉ là một vài Ma tộc cố tình trang điểm trông quái dị.
Trong thành có rất nhiều người như vậy.
Có kẻ cắm lông chim của ma điểu lên đầu, có kẻ đội sừng yêu thú lên trán, y phục thì diêm dúa rực rỡ, nhất là mấy nữ Ma tộc, ăn mặc cực kỳ mát mẻ.
Quân Văn thì như thỏ con bị chấn động, mắt nhìn đâu cũng thấy… không tiện nhìn đâu cả.
Phượng Khê nghĩ bụng: Nếu nhị sư huynh Bùi Chu có mặt ở đây, kiểu gì cũng phe phẩy cây quạt chạy tới làm quen.
Ai da, không biết nhị sư huynh giờ đã đóng được mấy con dấu rồi.
Nghĩ tới mà thấy có lỗi ghê. Nàng thì đang tung tăng ngoài này, hắn thì vẫn còn khổ sở ở nhà đóng dấu.
Nàng đúng là chẳng phải người!