305. Ta mà khờ? Ta là đại trí tuệ giả ngu
Phượng Khê nghiêm mặt :
“Sư phụ, Huyết Thiên Tuyệt tuổi tác cao, đây còn từng trốn khỏi Huyền Thiên Tông hơn trăm năm, nghĩ xem, bảo con là con gái ruột của thì hợp lý nổi?
Cho nên, chỉ thể nhận là cháu gái thôi.
Người yên tâm, cái chức ‘gia gia’ của chẳng qua là kế sách tạm thời. Với khí tiết như con, thể cam tâm nhận một kẻ Ma tộc gia gia chứ?
Huống hồ, chúng luận thế nào thì luận, dù con gọi là gia gia, thậm chí là lão tổ tông, thì cũng thể vượt mặt !
Đừng là , cho dù cha ruột con thật sự từ tảng đá chui , thì địa vị của họ trong lòng con cũng vĩnh viễn bằng !”
Tiêu Bách Đạo đến đây, trong lòng uất nghẹn thoải mái.
Hắn đoán , vị trí của trong lòng tiểu đồ là độc nhất vô nhị, cái lão già Huyết Thiên Tuyệt thể so với chứ...
Không đúng!
Ta nên để ý chuyện Huyết Thiên Tuyệt thành gia gia của đồ chứ?!
Tất cả đều do lão Ngũ đắn, kéo lệch hướng hết !
Nghĩ đến đây, trừng Quân Văn một cái.
Quân Văn: “…”
Ta gì mà!
Tiêu Bách Đạo mặt lạnh hỏi Phượng Khê: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ? Sao con dính dáng gì đến Huyết Thiên Tuyệt?”
Trước tiểu đồ của từng gài bẫy Huyết Thiên Tuyệt, theo lý mà , đối phương hận bóp chế.t nàng mới lạ, giờ nhận nàng cháu gái?
Phượng Khê gượng hai tiếng:
“Sư phụ, chuyện dài lắm… Lúc con với Ngũ sư chẳng Huyết Thiên Tuyệt bắt ? Con bèn lừa , bảo con gian tế…”
Phượng Khê liền kể hết chuyện, quỳ xuống đất.
“Sư phụ, lúc tu vi con còn thấp, nếu thật cho , nhất định sẽ vì con mà lo lắng. Cho nên con dám .
bây giờ thì khác !
Con đủ lông đủ cánh, cũng từng đơn độc tung bay mấy vòng, cũng niềm tin và tin tưởng con, nên con mới dám chuyện .
Dù nữa, con giấu là con sai, mắng phạt gì cũng , con đều nhận!”
Quân Văn cũng vội quỳ xuống theo: “Sư phụ, con cũng giấu , con là đồng phạm, cũng tội!”
Hắn tự thấy thật thông minh.
Tự gắn mác “đồng phạm” , để sư phụ khỏi đổ hết tội lên đầu !
Tiêu Bách Đạo trầm mặc nửa ngày, bảo hai đồ dậy.
Hắn ngờ bọn chúng dám giấu chuyện lớn đến !
Còn dám qua mặt Huyết Thiên Tuyệt, cái lão ma đầu gi,ết chớp mắt nữa chứ!
Đáng giận nhất là, còn chiếm ít tiện nghi từ tay lão!
Hắn buồn bực chế.t, Huyết Thiên Tuyệt mưu sâu kế hiểm, hai tiểu tử miệng còn hôi sữa lừa gạt thành như ?!
Nếu là , chắc chắn thể chấp nhận nổi chuyện “nghịch thiên lý đạo” như thế .
giờ thì khác .
Làm thể cứng nhắc, học cách thích nghi, biến hóa!
Nói thì , nhưng nghĩ đến hai đứa đồ dám giấu lâu như thế, m.á.u trong sôi sục.
Thế là, trừng Quân Văn một cái rõ giận.
“Sư ngươi còn nhỏ tuổi hiểu chuyện, chứ ngươi cũng hiểu ?
Còn dám mặt dày là đồng phạm?
Vậy là ngươi đổ hết trách nhiệm lên sư ?
Thân là sư , ngươi nghĩ ngươi đang gương đấy hả?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-305.html.]
Ta dạy ngươi thế ?!”
Quân Văn: “…”
Hắn hiểu !
Bất kể tiểu sư sai gì, sư phụ đều tìm cớ để mắng !
Cũng thôi!
Dù gì mấy sư khác cũng đãi ngộ !
Trong mắt sư phụ chỉ !
Hơn nữa, vì tiểu sư mà mắng bao nhiêu, nhất định sẽ cảm động!
Về khẳng định càng sủng hơn!
Ha, ai ngốc, kỳ thực đây gọi là đại trí giả ngu!
Phượng Khê quả thật chút áy náy, vội vàng :
“Sư phụ, trách oan Ngũ sư , là con ngăn cho với đó!
Người mắng thì mắng con !”
Tiêu Bách Đạo xong, giọng điệu lập tức dịu xuống:
“Con cho nó cũng là vì sợ lo lắng, con bé , hiểu chuyện quá mức !
Đất lạnh lắm, mau lên!”
Phượng Khê lúc mới dậy.
“Ngũ sư , sư phụ giận nữa , cũng lên !”
Quân Văn len lén liếc Tiêu Bách Đạo một cái, thấy sư phụ biểu hiện gì, mới dậy.
Phượng Khê tranh thủ thêm mấy câu lém lỉnh pha trò, lúc mới khiến Tiêu Bách Đạo bật .
Phượng Khê nhân cơ hội tiếp:
“Sư phụ, con lo cho con, nhưng vẫn là câu cũ: trải qua mưa gió mới trưởng thành !
Không ai khác, Ngũ sư xem, càng lúc càng ưu tú hơn ?”
Tiêu Bách Đạo hừ lạnh một tiếng.
thể thừa nhận, Quân Văn tiến bộ vượt bậc, thậm chí thể là như thần tốc.
Ai mà ngờ cái đồ đàng hoàng giờ là Trúc Cơ kỳ đại viên mãn!
Phượng Khê tiếp lời:
“Sư phụ, Nam Vực đối với chúng như hổ rình mồi, sớm muộn gì cũng biến. Nhân tộc Bắc Vực chúng địch nổi họ.
Cho nên, nhất là kéo Ma tộc xuống nước, liên thủ chống Nam Vực.
Hơn nữa, con vẫn cảm thấy luồng tĩnh mịch chi khí mà chúng phát hiện đó đơn giản, lưng khả năng còn thế lực nguy hiểm hơn nữa.
Đối tượng mà họ nhắm đến chỉ là Nhân tộc Bắc Vực chúng , mà là bộ sinh linh hai vực Nam Bắc.
Lúc mà còn hao tổn sức lực chuyện nội đấu thì quá đáng!
Cho nên, bất kể là mắt lâu dài, chúng đều nên thử bắt tay giảng hòa với Ma tộc.
Nhân – Ma hai tộc thù hận sâu sắc, đột ngột đòi kết minh thì họ chắc chắn đồng ý.
Vì , con tính nhân cơ hội thăm dò tình hình Ma tộc, để chúng thể đánh trúng chỗ yếu.
Lùi một bước mà , dù thể kết minh, nhưng hiểu rõ họ hơn, khi chiến đấu cũng nắm chắc phần thắng hơn.
Về phần an nguy của con, sư phụ cần lo. Huyết Thiên Tuyệt vẫn cần lợi dụng con, sẽ để con chế.t .
Hơn nữa… trong Ma tộc, con còn ít bằng hữu nữa mà~”
Tiêu Bách Đạo trầm mặc suy tư.
Lời đồ … lý ?
Rất lý!
, ai mà chẳng lòng riêng, vẫn đồ mạo hiểm!