Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:58:06
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

302. Sống ch.ó mới là chính đạo!

Hình Vu và đám người kia nét mặt đầy nghẹn lời.

Tưởng đâu Dung lão tam đổi tính hoàn lương, ai ngờ vẫn là cái bản mặt cục súc ấy!

Tuy chẳng nói gì, nhưng ánh mắt ai nấy đều đầy “ý vị thâm trường”.

Thôi thì, chỉ cần có thể ở bên tiểu sư muội lâu hơn chút, nhịn.

Khoảng thời gian kế tiếp, đám thân truyền đệ tử này ở chung với nhau, hoặc là giao lưu tâm đắc tu luyện, hoặc là tỷ thí luận đạo, ai nấy đều có chút thu hoạch riêng.

Không biết là đã ch.ết lặng, hay là thấy được thành quả thật, nói chung đám người Hình Vu cũng không còn dở hơi đến mức suốt ngày ăn vạ Huyền Thiên Tông, đòi ở lì không chịu đi.

Chỉ có điều, thi thoảng vẫn có mấy lão trưởng lão Chấp Pháp Đường nhai đi nhai lại vài câu bên tai bọn họ.

Phượng Khê thấy tình hình cũng gần chín muồi, bèn thuận thế đem phương pháp tu luyện thần thức tâm đắc chia sẻ cho đám Hình Vu, chỉ nói là do cải tiến từ phương pháp tu luyện của Yếm tộc mà ra.

Còn tu luyện thành hay không, vậy phải xem tư chất cùng ngộ tính của từng người.

Đám người Hình Vu nghe xong cảm động rưng rưng – thời buổi bây giờ, chỉ một cái đan phương thôi cũng đủ để đánh nhau đến đầu rơi má,u chảy, vậy mà Phượng Khê lại đem phương pháp tu luyện thần thức truyền cho họ không chút giữ lại.

Có bằng hữu như Phượng Khê, xứng đáng lấy mạng ra báo đáp!

Phượng Khê rảnh rỗi cũng thích tán gẫu với bọn họ, đặc biệt là bốn thân truyền đệ tử của Hỗn Nguyên Tông.

Tuy rằng bốn người Mục Tử Hoài nay đã hòa nhập vào rồi, nhưng vì chuyện trước kia có chút khúc mắc nên trong lòng vẫn còn áy náy, cảm thấy có lỗi với Phượng Khê, lúc nào cũng muốn tìm cơ hội đền bù.

Vì vậy, Phượng Khê hỏi gì, họ trả lời nấy, tuyệt không nửa câu giấu giếm, biết gì nói đó.

Phượng Khê chủ yếu là muốn dò la tình hình Thẩm Chỉ Lan.

Nàng chưa từng xem thường bất kỳ ai, đặc biệt Thẩm Chỉ Lan lại từng là nữ chính trong nguyên tác tiểu thuyết.

Gọi là khí vận chi nữ, làm gì có chuyện dễ dàng "game over" như vậy?

Phượng Khê cũng từng nghĩ tới chuyện lén xử nàng cho xong chuyện.

Nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm được cách vẹn toàn:

Một là, hiện giờ chưa nắm được chứng cứ phạm tội rõ ràng của Thẩm Chỉ Lan, không thể đứng ở đạo nghĩa để gi.ết người.

Hai là, Bách Lý Mộ Trần cùng một số người Hỗn Nguyên Tông vẫn còn cảm tình với nàng, không thể động thủ bừa.

Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất: Phượng Khê cảm thấy giữ lại Thẩm Chỉ Lan chưa chắc đã không có chỗ hữu dụng.

Chuyến đi nơi Giao Giới khiến nàng hiểu rõ, kẻ địch lớn nhất của họ là Thiên Khuyết Minh.

Hiện tại, vấn đề phiền toái nhất là: nàng biết Thiên Khuyết Minh tồn tại, nhưng lại hoàn toàn không có manh mối về tung tích của bọn họ.

Lúc này, nàng nhớ tới Thẩm Chỉ Lan.

Thanh Phi Hồng Kiếm trong tay Thẩm Chỉ Lan vốn dùng để trấn áp tĩnh mịch chi khí, nhưng sau lại quay về tay nàng.

Biết đâu trong đó có bút tích của Thiên Khuyết Minh?

Mặt khác, trong nguyên tác, Thẩm Chỉ Lan thu hút một đống l.i.ế.m cẩu, toàn là thiên chi kiêu tử, nhưng kết cục của họ lại chẳng có ai tốt đẹp.

Chẳng lẽ trong này cũng có âm mưu?

Vậy nên, nhìn chằm chằm Thẩm Chỉ Lan, chưa biết chừng có thể lần ra đầu mối Thiên Khuyết Minh.

Nói trắng ra, Thẩm Chỉ Lan chính là một… đầu mối di động.

Chẳng bao lâu, Phượng Khê đã moi ra được từ miệng Mục Tử Hoài rằng từ sau khi bị cấm túc, Thẩm Chỉ Lan vẫn ngoan ngoãn ở sân luyện công, không khóc không nháo, ngoan như con cún.

Phượng Khê nghe xong liền cảm thấy không ổn.

Dựa vào tính cách của Thẩm Chỉ Lan, làm gì có chuyện an phận thế? Chắc chắn là biết trước mình sắp được thả ra, nên mới bình tĩnh đến vậy.

Tiếc là, quyển tiểu thuyết kia Phượng Khê toàn đọc lướt, đặc biệt đoạn cuối còn bỏ dở, nhớ mỏi đầu cũng không nghĩ ra được manh mối gì hữu dụng.

Thôi kệ, nếu mọi thứ đều biết trước hết thì còn gì là khiêu chiến?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-302.html.]

Đến lúc đó, chiêu nào tới thì phá chiêu đó!

Phượng Khê cũng không giấu giếm, thẳng thắn bảo Mục Tử Hoài bọn họ để ý kỹ Thẩm Chỉ Lan, tránh để nàng lại giở trò gì xấu xa.

Mục Tử Hoài bọn họ rất biết điều, hứa chắc nịch rằng chỉ cần Thẩm Chỉ Lan có gió thổi cỏ lay gì, họ sẽ lập tức báo tin cho nàng.

Một tháng sau, Hình Vu bọn họ lưu luyến rời đi, trở về các tông môn của mình.

Huyền Thiên Tông thì tốt thật đấy, nhưng rốt cuộc cũng không phải nhà mình mà ở lì mãi được.

Dù có ăn vạ cũng nên biết điều chút chứ nhỉ?

Trước khi rời đi, Hình Vu còn thở dài than thở:

“Nếu như tất cả chúng ta đều cùng một tông môn thì tốt biết mấy! Hay là gộp luôn bốn tông môn lại một thể đi?!”

Vừa dứt lời liền bị đại sư huynh Tần Thời Phong đá cho một phát.

“Ngươi lảm nhảm cái gì đấy?! Để sư phụ mà nghe thấy thì ngươi tiêu đời!”

Hình Vu lúc này mới giật mình nhận ra lời mình lỡ mồm, vội cười gượng: “Ta chỉ tiện miệng nói bừa thôi mà…”

Sau khi bọn Hình Vu rời đi, phần lớn thời gian của Phượng Khê đều dùng để tu luyện.

Không nói tới đầu huyền lương trùy gì đó, cũng đã gần hoàn chỉnh rồi.

Vì nàng biết thời gian cấp bách, cần phải nhanh chóng nâng cao tu vi.

Đáng tiếc, trời không chiều lòng người, dù nàng cố gắng cỡ nào, hiệu quả vẫn cực kỳ nhỏ.

Tu vi của nàng như bị mắc kẹt ở Trúc Cơ tầng bảy, không nhúc nhích nổi.

Phượng Khê đành phải đi tìm sư phụ Tiêu Bách Đạo cầu cứu.

Tiêu Bách Đạo sau khi nghe xong chỉ lắc đầu thở dài, cảm thấy tiểu đồ đệ của mình quá nóng vội.

Mới có bao lâu đâu, từ một kẻ đan điền bị phá đến giờ đã Trúc Cơ bảy tầng rồi, còn muốn nhanh hơn nữa sao?

Nóng vội thì làm chẳng nên chuyện, tu luyện là phải vững chắc từng bước một mới là chính đạo.

Phượng Khê: “……”

Sư phụ không đáng tin, vậy thì… chỉ còn cách tìm bọn càng không đáng tin hơn!

Thế là nàng triệu tập một hội nghị quy mô nhỏ.

Thành phần tham gia bao gồm: Tiểu Hắc Cầu, Tiểu Chim Béo, và Càn Khôn Phiên.

Khách dự thính: Lôi Kiếp.

Tuy cả đám đều không mấy đáng tin, nhưng Phượng Khê giờ cũng chỉ còn biết cầu may, cho chúng nó thoải mái phát biểu ý kiến.

Tiểu Chim Béo vỗ cánh phành phạch, hăng hái nói:

“Chủ nhân, trước đó người dùng đan dược tăng tu vi, từ Trúc Cơ tầng bốn nhảy lên tận Trúc Cơ tầng bảy, cho nên bây giờ chắc là cần thời gian củng cố. Chờ ổn định rồi thì lại tăng tiếp!”

Tiểu Hắc Cầu cười khẩy: “Chủ nhân đang hỏi làm sao để tu vi tăng nhanh, ngươi nói nghe như đang c.h.é.m gió!”

Tiểu Chim Béo lập tức xù lông: “Ngươi giỏi thì nói thử xem!”

Tiểu Hắc Cầu: “… Ta đang suy nghĩ đã được chưa?!”

Tiểu Chim Béo còn định cãi nữa, thì Phượng Khê ho một tiếng: “Càn Khôn Phiên, ngươi nói thử xem!”

Càn Khôn Phiên vẫn luôn biểu hiện rất điệu thấp.

Nó tự biết thân biết phận, từng bày mưu tính kế hãm hại chủ nhân, nên giờ phải nhún nhường, tránh bị tóm thóp.

Vì thế, bình thường không có chuyện gì liền giả ch.ết, không hiện núi không lộ nước.

Trầm mặc là vàng.

Sống chó… mới là chính đạo.

Loading...