Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 298

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:57:57
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

298. Sư phụ người thay đổi rồi

Tiêu Bách Đạo hôm nay hiếm khi hào phóng một lần, đồ ăn so với lần trước còn phong phú hơn mấy phần.

Hắn thậm chí còn cố ý gọi Dung Tranh tới dặn dò một phen, tư tưởng trọng tâm chỉ có một điều: đừng có rảnh là nói nhiều.

Dung Tranh: “……”

Sư phụ, người… thay đổi rồi!

Trước kia người còn nói ta là người giống người nhất, có cốt cách chính đạo, phong thái hiệp nghĩa. Giờ lại ám chỉ ta bớt nói vài câu?

Nghĩ lại những lời mà Phượng Khê từng mắng mình, hắn không khỏi rơi vào hoài nghi nhân sinh.

Chẳng lẽ… ta thực sự sai rồi?

Tiêu Bách Đạo cũng hết cách, lần trước tam đồ đệ đuổi hết đám Hình Vu ra ngoài, náo loạn đến mức không ai vui vẻ gì.

Nếu lần này lại có chuyện, e là bao nhiêu nhân duyên mà tiểu đồ đệ tích góp đều bị hắn làm hỏng hết.

Chưa bị cấm túc đã là nhân từ rồi đó!

Hình Vu và đám người vốn lo lắng Dung Tranh sẽ nhân danh môn quy mà xử lý chuyện này, nay thấy hắn im im không nhiều lời thì cũng yên tâm hẳn!

Chỉ là, vừa trông thấy Quân Văn, trong lòng mọi người lại thấy chua xót lạ thường.

Đặc biệt là Hình Vu.

Hắn tự thấy tư chất bản thân mạnh hơn Quân Văn nhiều, vậy mà giờ hắn mới chỉ Trúc Cơ tầng bảy, còn Quân Văn thì đã Trúc Cơ đại viên mãn rồi!

Đạo lý ở đâu ra vậy trời?!

Khẳng định là dựa hơi tiểu sư muội!

Nói đến chuyện này, Hình Vu lại càng thấy oán trách sư phụ mình.

Lúc trước tiểu sư muội chủ động muốn nhận người làm nhị sư phụ, người ngu dại cự tuyệt.

Giờ hay rồi, mỗi tháng còn mặt dày mang tài vật đến lấy lòng, muốn nhận người ta làm đồ đệ mà cũng chẳng được.

Thật đúng là đồ ngốc 250!

Nếu lúc đó đồng ý, biết đâu giờ ta cũng là Trúc Cơ đại viên mãn, thậm chí là Kim Đan rồi!

Hồ Vạn Khuê không biết tiểu đồ đệ đang thầm chửi mình trong bụng, còn đang nhếch miệng càm ràm:

“Lão Tiêu à, ngươi gọi bọn ta qua đây là được rồi!

Tứ đại tông môn chúng ta cùng một hơi thở, lẽ nào không nên hỗ trợ lẫn nhau?

Hoàng Phủ Văn Liêm nếu biết điều thì cứ lấy lễ thượng khách mà tiếp đón, còn nếu giở trò du cẩu càn rỡ, thì bọn ta cũng không nể mặt đâu!”

Bách Lí Mộ Trần và Lộ Chấn Khoan cũng gật đầu phụ họa.

Nam Vực tuy mạnh hơn Bắc Vực thật, nhưng cũng không đến mức phải khom lưng cúi đầu. Huống chi hai vực còn có ranh giới, Nam Vực cũng chẳng dám tùy tiện ra tay.

Đang nói thì có người vào bẩm báo: người Hoàng Phủ thế gia tới.

Thân phận Hoàng Phủ Văn Liêm không nhỏ, cho nên Tiêu Bách Đạo đích thân dẫn người ra tận sơn môn nghênh đón.

Hoàng Phủ Văn Liêm không đến một mình, còn mang theo một đám người, trong đó có cả Hoàng Phủ Nghiêu.

Kể từ khi trở về từ ranh giới giao vực, không biết có phải tâm cảnh biến hóa hay không, Hoàng Phủ Nghiêu vậy mà… thăng cấp!

Từ Kim Đan tầng sáu lên tầng bảy.

Hắn vốn đã được coi trọng trong Hoàng Phủ gia, nay lại càng được đại trưởng lão Hoàng Phủ Văn Liêm đặc biệt nhìn trúng.

Lần này còn được điểm danh đích thân theo cùng.

Hoàng Phủ Nghiêu mừng rỡ trong lòng, nghĩ bụng đợi xong chuyện Huyền Thiên Tông, nếu có thời gian sẽ đi gặp Tiêu Hề Hề một chuyến.

Nếu nàng đồng ý, hắn có thể đưa nàng vào mắt xanh của đại trưởng lão…

Còn với Cảnh Viêm, Hoàng Phủ Nghiêu thật ra không có nhiều suy nghĩ.

Tuy hắn là chính hệ, nhưng cũng không muốn dính vào chuyện gia chủ.

Tất cả… giao cho đại trưởng lão quyết định là được.

Lúc này, Hoàng Phủ Văn Liêm đang nhìn bảng hiệu “Huyền Thiên Tông”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-298.html.]

Trong lòng thầm nghĩ: nội tình Huyền Thiên Tông không tệ, chỉ tiếc là đời sau không bằng đời trước.

Bắc Vực đã suy, là chuyện không thể vãn hồi.

Sớm muộn gì cũng bị Nam Vực nuốt trọn!

Có điều, ngoài miệng không nói nửa chữ, gương mặt vẫn một mực bình thản.

Chỉ là, khi thấy tứ đại chưởng môn Bắc Vực đều có mặt, hắn hơi khựng lại.

Lúc thấy nhóm tu sĩ Hóa Thần nối gót bước ra, hắn lại khựng lần nữa.

Đến khi nhìn thấy bốn con trấn phái thần thú lừng lững bước tới, hắn không giữ nổi bình tĩnh nữa.

Cái trận thế này… có hơi quá lớn thì phải?!

Là hoan nghênh ta, hay là đang thị uy?

Tiêu Bách Đạo cười rạng rỡ như hoa xuân:

“Đại trưởng lão, đường xa mà đến, thật là vất vả rồi! Mau mau, mời vào trong!”

Ba người Bách Lí Mộ Trần cũng phụ họa vài câu khách sáo.

Cứ như thể bốn người bọn họ vốn là một nhà vậy.

Đại trưởng lão trong lòng âm thầm trầm xuống.

Không phải bảo rằng tứ đại tông môn Bắc Vực luôn không vừa mắt nhau, ngày ngày cắn xé đỏ cả mắt đó sao?

Sao giờ nhìn lại đoàn kết êm ấm dữ vậy?

Hắn tạm gác nghi ngờ trong lòng, theo đám người Tiêu Bách Đạo vào Nghị Sự Điện.

Tiêu Bách Đạo sai người dâng trà và điểm tâm, khách sáo vài câu, rồi đi thẳng vào chuyện:

“Đại trưởng lão đến lần này… là vì tứ đồ đệ của ta?”

Đại trưởng lão gật đầu:

“Tiêu chưởng môn thật là sảng khoái, vậy lão phu cũng không vòng vo nữa.

Lần trước cái tên cẩu nô tài Lương Tam Quý không biết giữ mồm miệng, đắc tội Tiêu chưởng môn.

Sau khi trở về đã bị gia chủ nghiêm phạt, lại còn bị cách chức tổng quản.

Gia chủ nóng lòng sốt ruột, nên mới phái lão phu đến đây, muốn đưa Viêm Nhi về nhận tổ quy tông.”

Tiêu Bách Đạo thầm nghĩ: quả là đại trưởng lão, nói nhiều hơn Lương Tam Quý không biết bao nhiêu lần.

Hắn cười:

“Đại trưởng lão, tại hạ sớm đã tỏ rõ thái độ, chuyện này hoàn toàn tùy Cảnh Viêm định đoạt.

Nếu hắn muốn về Hoàng Phủ thế gia, ta tuyệt không ngăn cản.

Còn nếu hắn không muốn, cũng chẳng ai có thể ép hắn.”

Lời này của Tiêu Bách Đạo rõ ràng có phần cứng rắn.

Nhưng đại trưởng lão lại giả ngơ như không nghe thấy, cười nói:

“Vậy mời Viêm Nhi đến đây, ta nói chuyện với nó một chút.”

Tiêu Bách Đạo âm thầm mắng một tiếng “cười như hồ ly”, rồi bảo người đi gọi Cảnh Viêm.

Chẳng mấy chốc, Cảnh Viêm đến nơi.

Không chỉ có hắn, cả nhóm Phượng Khê cũng cùng đến.

Không kể tu vi cao thấp, đám thân truyền đệ tử này tinh thần ai nấy đều hăng hái, bước đi đầy khí thế, tự tin ngút trời.

Hoàng Phủ Nghiêu vì là vãn bối nên chỉ được đứng một bên.

Nhìn thấy Phượng Khê bước vào, hắn không hiểu sao đầu gối bỗng mềm nhũn, suýt nữa quỳ một gối xuống đất.

Trong lòng hắn thầm chửi mình:

Đúng là tật xấu khó bỏ!

Trước kia thấy Tiêu Hề Hề là muốn quỳ, giờ vừa thấy một tiểu cô nương thân hình hao hao là lại muốn quỳ nữa?!

Không phải là mê muội đến bệnh rồi đấy chứ?!

Loading...