Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 295
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:57:50
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
295. Tiểu sư muội, còn phải là muội mới được chứ!
Nhưng mà, Bùi Chu rất nhanh đã điều chỉnh lại tinh thần.
Thiên phú của hắn không bằng tiểu sư muội, đó là sự thật.
Việc hắn có thể làm, chính là dùng nỗ lực để rút ngắn khoảng cách này.
Phượng Khê rất hài lòng.
Lần trước ở Nguyệt Minh Thư Viện bên Nam Vực, nhờ nhận được truyền thừa từ bốn vị trưởng lão công huân, Bùi Chu một bước nhảy thẳng lên Kim Đan kỳ.
Loại đột phá này rất dễ khiến tâm cảnh d.a.o động, cho nên nàng mới cố ý khiêu khích hắn, muốn thử xem tâm cảnh hắn vững tới đâu.
Hiện tại xem ra, tâm cảnh hắn khá ổn định.
Thật ra Bùi Chu có được tâm cảnh như bây giờ, cũng là nhờ từng trải qua biến cố liên quan đến huyết mạch hoàng thất Yếm tộc.
Chuyện động trời như thế mà hắn còn vượt qua được, thì một chút đả kích này chẳng đáng gì.
Phượng Khê lại đưa cho Bùi Chu ngọc giản ghi lại tâm đắc tu luyện thần thức.
“Nhị sư huynh, tuy rằng muội cũng tặng ngọc giản này cho các sư huynh khác, nhưng thần thức của huynh là mạnh nhất, muội cảm thấy huynh có thể là người đầu tiên học được công pháp công kích thần thức. Muội thực sự rất xem trọng huynh đó.”
Bùi Chu được vỗ cho một trận lòng tin bành trướng, lập tức sống lại từ tro tàn.
“Tiểu sư muội, muội yên tâm đi! Nếu nói những thứ khác ta không dám khoe khoang, riêng về thần thức ấy à, trừ muội ra thì chỉ có ta!”
Nói xong, theo bản năng muốn phe phẩy cây quạt, nhưng lại kịp thời nhịn xuống.
Phượng Khê nhìn hắn thì hoàn toàn yên tâm, bởi vì nhị sư huynh này tuy có chút tự luyến, nhưng lại là kiểu người dù đứng trước Thiên Đạo cũng sẽ lục tìm ra điểm mạnh của bản thân.
Nàng lại đưa cho Bùi Chu mấy viên đan dược, bảo hắn giữ lại sau này cần thì dùng.
Bùi Chu cũng chẳng hỏi nguồn gốc đan dược, cười hí hửng nhận luôn.
Sau khi rời khỏi chỗ Bùi Chu, Phượng Khê lại đến tìm Tứ sư huynh Cảnh Viêm.
Cảnh Viêm thì vẫn đang khổ tu, có chút sức là luyện! Có hơi thở là luyện!
Hắn không muốn đến khi gặp nguy hiểm lại để tiểu sư muội liều mạng bảo vệ mình. Người nên bảo vệ muội ấy, đáng ra phải là hắn.
Phượng Khê không dám dùng cách "kích tướng" như với Bùi Chu để đối phó với Cảnh Viêm. Với kiểu người này mà chọc nhầm, thế nào cũng buồn bực không thôi.
Nàng đến là để cổ vũ, truyền cảm hứng là chính.
Vì thế, nàng rót cho Cảnh Viêm mấy chén “canh gà tâm linh”, rồi mới nói đến chuyện tu luyện thần thức.
Hai mắt Cảnh Viêm lập tức sáng rực!
Hắn biết điều kiện tu luyện ở Nam Vực tốt hơn Bắc Vực rất nhiều, dù hắn chăm chỉ đến đâu cũng chưa chắc theo kịp các sư huynh đệ bên này.
Nhưng nếu nắm được phương pháp công kích bằng thần thức, thì có thể bù đắp phần nào chênh lệch về tu vi!
Phượng Khê không ngờ Cảnh Viêm lại sớm hiểu được đạo lý "đi đường vòng để vượt lên", cảm giác cứ như một lão phụ thân thấy con mình khôn lớn vậy.
Tuy rằng cách nói có phần kỳ quái, nhưng đúng là nàng thật lòng vui mừng vì các sư huynh mình đang dần "ngay hàng thẳng lối".
Nhìn những “cây cong” dần dần mọc thẳng, nàng tất nhiên là rất vui.
Phượng Khê vừa mới từ chỗ Cảnh Viêm đi ra thì nhận được truyền âm của Quân Văn:
“Tiểu sư muội, Dung lão tam trở về rồi sao? Hắn có tới tìm muội gây chuyện không?”
Phượng Khê cười hì hì, kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi cho Quân Văn nghe.
Quân Văn lập tức vui mừng vì người gặp họa, cười hề hề nói:
“Tiểu sư muội, còn phải là muội mới được chứ!
Đúng, phải trị hắn như thế mới hả giận!
Để huynh kể muội nghe, mấy cái tội trên đầu huynh hồi trước, mười cái thì có tám cái là hắn gán tội cho huynh!
Vừa thấy mặt huynh là bắt huynh đứng tường, không cần người khác phiền nữa luôn!
Nhưng mà… nói đi cũng phải nói lại, cái tên lão tam này tuy cứng nhắc, hay gây sự, nhưng bản tính lại không tệ.
Có lần huynh đi ra ngoài lịch luyện với hắn, nếu không nhờ hắn, tám phần là huynh đã xong đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-295.html.]
Còn nữa, hắn cũng rất hào phóng, lúc huynh túng thiếu chỉ cần mở miệng là hắn cho mượn.
Không như Bùi lão nhị, lần nào cũng ra vẻ, bắt huynh dọn nhà cho hắn mới cho mượn được mấy viên đan!”
Phượng Khê biết vì sao Quân Văn lại lải nhải những điều này, là sợ nàng vì chuyện vừa rồi mà có ác cảm với Dung Tranh, thậm chí nảy sinh khoảng cách.
Thực ra Quân Văn lo xa rồi.
Nàng nhìn người không nhìn bề ngoài mà xem xét bản chất.
Dung Tranh này, tuy cổ hủ cứng nhắc, nhưng lòng dạ lại vô cùng nhiệt thành.
Nếu không phải như vậy, trong nguyên tác hắn đã không vì sư huynh đệ ch.ết mà một đêm bạc đầu, rồi rơi vào ma đạo.
Đối với một người đầy chính nghĩa như hắn, nhập ma còn đau đớn hơn là ch.ết.
Nhưng hắn vẫn chọn nhập ma.
Bởi trong lòng hắn, sư huynh đệ còn quan trọng hơn cả bản thân.
Với người như vậy, nàng sao có thể thật lòng ghét bỏ?
Nàng chẳng qua là muốn giúp hắn một lần nữa tìm lại chính mình mà thôi.
Đối phó với loại người cứng đầu này, không dùng thuốc mạnh thì không ăn thua.
Cho nên nàng mới nói nặng lời như vậy, mắng hắn ngay từ gốc rễ.
Tất nhiên, cũng phải nhờ thêm Kim Mao Toan Nghê phụ họa.
Dù gì nước miếng của nó cũng đủ để giữ cho đầu óc người ta luôn… “toan sảng” tỉnh táo.
Phượng Khê cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói hết dụng ý của mình cho Quân Văn nghe.
Quân Văn cười hắc hắc:
“Tiểu sư muội, huynh biết ngay muội sẽ không thật sự giận dỗi với Dung lão tam.
Chủ yếu là huynh cũng chẳng đáng đi cãi nhau với một con trâu cố chấp.
Mà này, khi nào thì huynh được xuất quan thế?
Huynh đã tám canh giờ linh rưỡi không được thấy muội rồi đó!”
Phượng Khê: “… Ba ngày nữa đi!”
Đối với vị ngũ sư huynh này, nàng thật sự là vừa đau đầu vừa bái phục.
Không chỉ không tim không phổi, mà còn mặt dày hơn tường thành.
Da mặt mỏng như nàng sao mà so nổi!
Chuyện vừa rồi nàng cố tình chọc giận Dung Tranh, cũng là có mục đích, chính là để hắn nhận ra bản chất thật sự của Thẩm Chỉ Lan.
Dù sau này Thẩm Chỉ Lan có diễn giỏi thế nào, thì với ấn tượng ban đầu như vậy, Dung Tranh cũng sẽ không sinh nổi chút hảo cảm nào.
Phượng Khê đi một vòng lớn, cuối cùng mới trở về sân của mình.
Phòng đã được sửa sang lại hoàn chỉnh, người phụ trách còn mang tới một rổ nấm tùng linh, nói là bỗng nhiên mọc ra trong viện.
Phượng Khê nhìn lên đỉnh đầu còn sót lại tia sét: “…"
Có vẻ là kiệt tác của bản cô nương rồi.
Phượng Khê cười tủm tỉm nhận lấy nấm, sau đó đưa cho đám tạp dịch mỗi người một bình đan cầm m.á.u loại tốt nhất.
Đám tạp dịch vui mừng khôn xiết mà rút lui.
Phượng Khê chưa bao giờ coi thường bất kỳ ai, cho dù đối phương chỉ là một tạp dịch, nàng vẫn dành cho họ sự tôn trọng.
Vào phòng rồi, tia sét từ ngọc trâm trên đầu nàng bay xuống, lượn một vòng trong phòng.
Từ nay, đây là… "long sàng" của nó.
Dù keo kiệt một chút, nhưng ra ngoài thì chẳng cần để ý mấy thứ vặt vãnh. Chỉ cần có giường là ngủ!
Tất nhiên, nó phải ngủ trên giường.
Còn Phượng Cẩu – tiểu linh sủng của nó, chỉ xứng nằm dưới đất!
Vì thế, nó oai phong lẫm liệt… “nằm” thẳng lên giường.