Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 292
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:57:44
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
292. Trời ơi, Lôi Kiếp cũng bị Phượng Khê thu làm tuỳ tùng luôn rồi!
Tiêu Bách Đạo ban đầu cũng đã định ra tay, chuẩn bị biểu diễn một chút bản lĩnh.
Không ngờ đám người kia không chỉ học được tự bổ não, mà còn học được cả tranh đoạt lời thoại!
Cũng tốt, như vậy lại tiết kiệm không ít công sức cho hắn.
Hắn vốn còn hơi lo Phượng Khê sẽ bị thương, nhưng nhìn nàng tung tăng nhảy nhót, cũng coi như yên tâm phần nào.
Lúc này, Giang Tịch, Bùi Chu với Cảnh Viêm cũng kéo nhau đến hỏi thăm.
Còn Quân Văn thì đang “bế quan”, nên không xuất hiện.
Phượng Khê bảo hắn trì hoãn vài ngày mới ra, kẻo khiến người khác nghi ngờ.
Vì phòng của Phượng Khê cần sửa sang, mà trời cũng đã sáng, nên nàng theo Tiêu Bách Đạo về viện của hắn, tiện thể báo cáo thu hoạch một chuyến này.
Phượng Khê giấu nhẹm chuyện xảy ra trong ảo cảnh, còn lại thì kể đầu đuôi rõ ràng.
Không phải nàng không tin Tiêu Bách Đạo, mà là... chuyện Lôi Kiếp khiến nàng sinh tâm đề phòng.
Năm đó Thiên Khuyết Minh xâm chiếm, chư thần Cửu U đại lục cũng là bị Thiên Đạo âm thầm dẫn dụ.
Giờ nàng vừa trở về từ ranh giới hai giới, Lôi Kiếp liền giáng xuống bổ nàng.
Rốt cuộc là vì nàng là linh hồn dị thế, hay là bởi nàng đã biết quá nhiều?
Vì sự an toàn của Tiêu Bách Đạo, nàng quyết định tạm thời giấu chuyện này.
Chờ thời cơ chín muồi, lại nói cũng chưa muộn.
Nói xong, nàng lấy ra hết đồ tốt thu được, như dâng vật quý.
Trừ phần hỏa tuỷ ra, còn lại đều muốn dâng cho sư phụ.
Tiêu Bách Đạo cảm thấy mỗi lần tiểu đồ đệ quay về, đều khiến hắn đau đầu, bởi vì nàng cứ nhất quyết tặng đồ, không nhận cũng không được!
Hắn thật sự rất khó xử!
Một già một trẻ giằng co nhún nhường hồi lâu, cuối cùng Tiêu Bách Đạo mới miễn cưỡng giữ lại một phần nhỏ, vẫn như cũ viết giấy nợ cho Phượng Khê.
Sau đó, hắn lại cẩn thận hỏi thêm một số chi tiết, rồi nói:
“Dù không rõ lai lịch đám tu sĩ trong di tích chiến trường cổ, nhưng nếu con đã hứa lập bia anh linh cho họ, thì phải giữ chữ tín.
Con định lấy danh nghĩa Thiên Thủy Liên Minh để lập bia, hay để vi sư ra mặt?”
Phượng Khê lắc đầu:
“Sư phụ, chuyện này còn phải cân nhắc thêm. Chờ con nghĩ kỹ rồi sẽ bàn tiếp với người.”
Những anh hùng trong Thần Ẩn Quân không nên bị quên lãng, cũng không nên chỉ lập một cái bia qua loa cho có.
Chờ khi chuẩn bị đầy đủ, nàng muốn cho họ một lễ tế rầm rộ, khiến cả hai vực Nam – Bắc, bất kể Nhân tộc, Ma tộc hay Yếm tộc đều tới tế bái!
Tiêu Bách Đạo biết tiểu đồ đệ không phải hạng đầu óc đơn giản như Ngũ đồ đệ, nên cũng không hỏi thêm, mà chuyển chủ đề:
“À đúng rồi, Tam sư huynh của con đã trở về, nhưng vừa về liền bế quan, chắc cũng sắp ra.
Đứa nhỏ Dung Tranh này giống ta lắm, một thân chính khí, cương trực công chính…”
Phượng Khê: “……”
Người nói câu này mà không thấy đỏ mặt à?!
Tiêu Bách Đạo vẫn ung dung nói tiếp:
“Trước kia vi sư thấy như vậy cũng không tệ, nhưng từ khi thu con nhập môn, vi sư có chút cảm ngộ mới.
Kẻ quá ngay thẳng dễ gãy, người nhu hòa mới khó bị bại. Dung Tranh tính tình quá cứng nhắc, dễ bị thiệt.
Con rảnh thì khai đạo cho nó một chút, để nó học được cách tùy cơ ứng biến, đừng quá cố chấp.
Nếu nó có nói năng chướng tai, con cũng đừng chấp, cứ nói với vi sư, vi sư sẽ thu thập thay con.”
Phượng Khê cười toe toét đáp lời.
Nàng nào phải người hay đi mách lẻo?
Chuyện bản thân giải quyết được thì tuyệt đối không làm phiền người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-292.html.]
Trước khi rời đi, Phượng Khê chợt nhớ ra chuyện Hình Vu và mấy người kia, bèn hỏi:
“Sư phụ, sao không thấy Hình Vu bọn họ? Họ về rồi à?”
Tiêu Bách Đạo hơi xấu hổ, nói:
“À… Tam sư huynh của con sau khi về, liền giảng một bài đạo lý to tát với bọn họ, nói hành vi của bọn họ vi phạm môn quy của từng môn phái.
Vậy nên, bọn họ đều rời đi cả rồi.”
Tuy Tiêu Bách Đạo cũng thấy đám Hình Vu ăn vạ mãi không đi có hơi phiền, nhưng cũng không ngờ Tam đồ đệ lại khô khan đến thế, nói xong một bài liền đuổi sạch sẽ.
Phượng Khê: “……”
Bảo sao Quân Văn bảo hắn ghét nhất là Tam sư huynh, như vậy đúng là không có mấy ai thân nổi.
Đợi hắn xuất quan, nàng phải gặp mặt mới được.
Phượng Khê rời khỏi sân Tiêu Bách Đạo, thuận đường đi thăm Kim Mao Toan Nghê.
Kim Mao Toan Nghê vừa thấy nàng liền đắc ý khoe khoang, vì tu vi của nó đã đạt tới Nguyên Anh đại viên mãn!
Sắp tới Hóa thần rồi!
Phượng Khê cười khen vài câu, lại cho nó ăn chút thịt yêu thú.
Kim Mao Toan Nghê sung sướng kêu lên một tiếng, lắc đầu vẫy đuôi.
Đột nhiên, mắt nó trợn tròn, đuôi kẹp chặt không nhúc nhích.
Yêu thú vốn nhạy cảm hơn Nhân tộc rất nhiều.
Tuy ban đầu không nhận ra sự tồn tại của Lôi Kiếp, nhưng hiện tại thì cảm ứng được rõ ràng.
Lôi Kiếp vẫn còn đó, đang nhảy nhót trên cây trâm ngọc, cố ý hù doạ Kim Mao Toan Nghê.
Nó liền thấy kỳ quái!
Rõ ràng ta đây là đại nhân Lôi Kiếp, thiên hạ ai chẳng sợ?
Chỉ có Phượng cẩu to gan bằng trời, dám đối nghịch với ta hết lần này đến lần khác!
Nhưng không sao, đợi lúc ta nằm vùng xong, thì chính là ngày nàng ngỏm củ tỏi!
Phượng Khê thấy dọa Kim Mao Toan Nghê một chút cũng hay, khỏi để nó cứ bay nhảy khoe khoang.
Cho nên cũng không giải thích, chỉ căn dặn nó tu luyện cho đàng hoàng, miệng cũng nên giữ kín, đừng nói năng bừa bãi.
Kim Mao Toan Nghê ngoan như chim cút, gật đầu lia lịa.
Trời đất ơi!
Lôi Kiếp cũng thành tuỳ tùng của Phượng Khê luôn rồi!
Nàng thật đúng là... một kẻ biến thái!
Đáng sợ thật sự!
Phượng Khê vừa ra khỏi chuồng thú, liền đụng phải một người.
Vừa nhìn, nàng liền biết ngay: đây chính là Dung Tranh.
Một là vì hắn mặc y phục thân truyền đệ tử, hai là gương mặt nghiêm túc như thể chủ nhiệm giáo dục đến tìm học sinh vi phạm quy định!
Quả nhiên là Dung Tranh.
Hắn cũng từ cách ăn mặc và tuổi tác nhận ra Phượng Khê.
Hắn cau mày nói:
“Căn cứ môn quy điều 32, khoản 8, đệ tử không được đến gần chuồng thú thần thú trấn phái khi không có thủ dụ của chưởng môn. Ngươi thân là thân truyền đệ tử, biết luật mà phạm, nên chịu tội gì?!”
Phượng Khê còn chưa kịp đáp, Kim Mao Toan Nghê từ chuồng thú đã lao ra, phun một bãi nước miếng thẳng vào mặt Dung Tranh!
Phi!
Ngươi cái đồ con bê xẹp!
Ngươi mà cũng xứng mở miệng nói về ánh sáng sinh mệnh của ta á?!
Nói lời thừa, để ta dùng nước miếng dìm ngươi c.hết đuối luôn!