Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 290
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:53
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
290. Lôi Kiếp động tâm
Phượng Khê nhìn chằm chằm lên trời, đám mây đen trên đầu vội vàng cuốn mình lại.
“Không thấy ta, không thấy ta!”
Phượng Khê: “……”
Cái con hàng này vốn đã chẳng thông minh, giờ trông như hóa thành nhị ngốc tử!
Nàng lười phản ứng, cứ thế tung tăng theo sư phụ Tiêu Bách Đạo về tới chủ phong, rồi rẽ vào sân viện của mình.
Vừa mới đặt chân vào phòng, một đám kiếm thế đã đồng loạt bủa vây.
Bất quá… vừa trông thấy trong tay nàng nắm một đống phù bạo liệt, đám kiếm thế lập tức lùi hết về góc, vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
Phượng Khê cảm thấy sống như này thật sự quá cực!
Trong đan điền có năm cây linh căn biết diễn nhiều đến thành tinh, trong thức hải lại chất đống ngọc giản biết tranh công, trong phòng giấu kiếm, ngoài trời còn có Lôi Kiếp rình rập!
Thế gian này ba thứ kỳ quái gì cũng để nàng gặp đủ cả!
Lúc này, đám kiếm thế kia chắc cũng nhận ra có Lôi Kiếp tồn tại, liền đồng loạt xách dép bỏ chạy.
Phượng Khê: “……”
Các ngươi cũng chỉ đến mức này thôi à!
Nàng vẫn mặc kệ Lôi Kiếp, rửa mặt qua loa một chút, rồi bắt đầu tu luyện thần thức.
Tuy trong ảo cảnh nàng đã đập trúng không ít nguyên thần của Thiên Khuyết Minh, nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo cảnh.
Còn phải luyện tập thêm mới được.
Lôi Kiếp lúc này đã lượn tới trên sân, do dự hồi lâu, cuối cùng giáng xuống một đạo sấm sét, đánh vào mái phòng nàng!
Một góc phòng lập tức sụp xuống.
Cũng chẳng trách Huyền Thiên Tông nghèo rớt mồng tơi, xây nhà toàn dùng vật liệu rẻ tiền, chịu được mấy phát?
Phượng Khê thì đúng là có mang về không ít Lôi Kích Mộc từ Yếm tộc, nhưng mải lo đủ chuyện nên quên béng mất chuyện sửa nhà.
Nàng ung dung bước ra từ đống đổ nát, ngẩng đầu nhìn trời:
“Ngươi lần này là tới đánh ta hả?
Ta không trách ngươi, bởi ta hiểu thiên mệnh khó trái, ngươi cũng thân bất do kỷ.
Chúng ta dù sao cũng quen biết một hồi, ta thành toàn cho ngươi.
Dùng tánh mạng của ta đổi lấy tiền đồ cho ngươi!
Phách đi!”
Lôi Kiếp nghe xong, lập tức cảm thấy… thật sự rất có lỗi.
Nhưng nó lại không thể không hoàn thành nhiệm vụ.
Từ xưa trung hiếu khó vẹn toàn, đành xin lỗi ngươi vậy!
Muốn trách thì trách… mạng ngươi xui thôi!
Ủa? Nghe sao có gì đó sai sai?
Thôi kệ! Đánh trước rồi tính!
Nghĩ vậy, nó lại bổ xuống một đạo sấm sét nữa.
Phượng Khê không né.
Nàng cứng rắn chịu trọn.
Lôi Kiếp càng cảm thấy mình thật không phải người (dù nó vốn không phải người)!
Cho nên ở lần phách tiếp theo, nó tiện tay ném xuống cho nàng một đống linh thạch cực phẩm.
Coi như… vàng mã đưa tiễn trước!
Phượng Khê vẫn không tránh.
Khoé miệng nàng rỉ m.á.u vì bị sét đánh, cả người ngã quỵ ngồi bệt dưới đất.
“Ngươi đừng giày vò ta nữa, lại gần chút đi, đánh một đạo tiễn ta đi cho gọn!”
Lôi Kiếp cũng thấy hợp lý. Đau dài chi bằng đau ngắn, tiễn nàng đi sớm thì cũng đỡ áy náy.
Thế là nó hạ thấp độ cao, còn cách nàng một trượng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-290.html.]
Phượng Khê lắc đầu:
“Vẫn xa quá, lại gần chút nữa, ta muốn nhìn rõ ngươi lần cuối.”
Lôi Kiếp suýt nữa cảm động… định mưa cho một trận.
Người gì đâu mà tốt bụng thế!
Tiếc là sắp ngỏm rồi.
Quả là người tốt không sống lâu.
Nghĩ vậy, nó lại hạ thấp thêm, chỉ còn cách đỉnh đầu nàng vài thước.
Phượng Khê nước mắt lưng tròng:
“Người ta nói, người sắp ch,ết lời nói thật lòng, ta có một câu nói vàng ngọc muốn tặng ngươi…”
Lôi Kiếp không khỏi lại gần thêm, muốn nghe nàng nói gì.
Ngay khoảnh khắc ấy, Phượng Khê đột nhiên bật dậy, ném ra một cái lồng hắc thiết, chụp gọn Lôi Kiếp vào bên trong!
Sợ nó thoát, nàng còn gia cố thêm mấy lớp kết giới bên ngoài!
Lôi Kiếp: “……#¥¥%@#$%*%!”
Nó tức đến phát nổ!
Ta đối với ngươi hết lòng hết dạ, ngươi lại giở trò lừa ta!
Ta còn đắn đo tâm lý bao lâu, còn bồi thường cho ngươi biết bao linh thạch cực phẩm, thế mà ngươi diễn kịch?!
Phẫn nộ trào dâng, nó bắt đầu đánh bùm bùm cái lồng hắc thiết!
Phượng Khê chậm rãi lau vết m.á.u ở khoé miệng (thật ra là nước trái cây đỏ), rồi chậm rãi lên tiếng:
“Tiểu Lôi Lôi à, chuyện này không thể trách ta được, trách thì trách ngươi quá không có đạo lý!
Ngươi mất đi chỉ là một lần hoàn thành nhiệm vụ, ta mất đi là cái mạng, hơn nữa còn là thần hồn câu diệt, vĩnh viễn không siêu sinh.
Ngươi đúng là lòng dạ ác độc!
Ta còn tưởng ngươi là hóa thân chính nghĩa, không ngờ lại làm ra chuyện phản bạn hại người như vậy! Ta hoàn toàn thất vọng về ngươi rồi!”
Lôi Kiếp trong lồng khựng lại một thoáng, rồi lại tiếp tục đánh!
Ta mặc kệ ngươi tụng kinh khấn vái!
Ta là Lôi Kiếp, bổ ngươi là thiên chức của ta! Ta sai chỗ nào?!
Phượng Khê thở dài:
“Tiểu Lôi Lôi à, ta không chỉ cứu ta, ta còn muốn cứu cả ngươi!
Người hay Lôi Kiếp, đều nên có chính kiến.
Cho dù là Thiên Đạo cũng không thể vô cớ diệt người, đúng không?
Ta tự xét lòng ngay thẳng, trên không thẹn với tông môn, dưới không phụ bách tính, chưa từng g,iết oan một người, càng không làm chuyện gì tổn thiên hại lý.
Ta còn được khen là gương sáng của Nhân tộc, ánh sáng của Bắc Vực!
Nếu đến cả ta mà còn bị trời đánh… thì công lý để đâu? Chính nghĩa ở đâu? Công bằng ở đâu?!
Ngươi là Lôi Kiếp, không thể để người sai khiến như một quân cờ.
Ngươi phải trở thành sứ giả chính nghĩa thật sự, đến lúc đó, vạn vật trong thiên địa mới kính sợ ngươi từ đáy lòng.
Khi ấy, ngươi sẽ không còn là một đạo Lôi Kiếp…
Mà là Lôi Thần!
Con đường nào, ngươi tự suy nghĩ đi!”
Cái lồng hắc thiết lập tức yên ắng.
Những lời trước đó của nàng, Lôi Kiếp chẳng thèm để tâm.
Nhưng hai chữ “Lôi Thần” thì lại đ.â.m trúng tim nó.
Cái này… so với Lôi Kiếp, thiên lôi, hay tia chớp gì gì đó, nghe uy phong hơn gấp trăm lần!
Thần đó nha!
Là cái dạng có thể sánh ngang với ma thần đó nha!
Là cái dạng có thể… cùng ngồi cùng ăn đó nha!
Ch.ết tiệt… ta… động tâm rồi!