Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:35:43
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
29. Chẳng những không mất gì lại còn lời to
Ở bên ngoài bí cảnh, một trận hỗn loạn long trời lở đất đang diễn ra, mà trong bí cảnh, dưới sự “chủ trì đại cục” của Phượng Khê, mấy vị đồng môn lại hoà thuận vui vẻ tựa như đang đi chơi xuân.
Lộ Tu Hàm ngày thường vênh váo tự đắc, ra vẻ thiên chi kiêu tử, Liễu Thiếu Bạch bọn họ đã sớm nhìn không thuận mắt. Nay có cơ hội tẩn cho hắn một trận, lại còn được chia của, tâm tình khỏi phải nói, quả thực là vui như mở hội.
Phượng Khê chớp chớp đôi mắt lấp lánh:
“Các vị sư huynh sư tỷ, bây giờ còn chưa phải lúc cao hứng đâu nha, cái kẻ tên Thẩm Chỉ Lan kia vẫn còn lảng vảng trong bí cảnh đó!
Chúng ta chỉ cần đá nàng ra ngoài, mới có thể vớt nốt đám Hỗn Nguyên Tông còn lại!
Chỉ là... nàng ta không giống Lộ Tu Hàm, cảnh giác rất cao, cái chiêu vừa rồi khẳng định không dùng lại được.
Cho nên ta nghĩ... đổi sang mỹ nam kế đi.
Hình Vu sư huynh, huynhi liền... hy sinh một chút vì đại cục nhé!”
Hình Vu: “……”
Hình Vu sắc mặt tối sầm, lạnh lùng nói:
“Không phải ngươi nói nàng khinh thường ta sao? Ta đi thì có tác dụng gì?”
Phượng Khê nhe răng cười ngọt ngào như mèo vờn chuột:
“Ta nói huynh không hiểu nàng rồi! Tuy rằng trong lòng nàng coi thường huynh, nhưng vẫn muốn lợi dụng huynh đấy! Thế nên bề ngoài nàng vẫn đối đãi huynh ân cần, thậm chí thỉnh thoảng còn giả bộ thẹn thùng ngượng ngùng nữa kìa.
Không tin thì huynh cứ thử xem!
Huynh nhìn đi, trong đám người chúng ta, huynh lớn lên là anh tuấn nhất, mỹ khí ngút trời, phong thái bất phàm, không ai bằng được... cho nên... trách nhiệm trọng đại, chỉ có thể giao cho huynh thôi!”
Dẫu biết là nàng đang vuốt m.ô.n.g ngựa, Hình Vu vẫn có chút lâng lâng, nhất là nhìn sang Quân Văn – người đang làm bộ mặt như bị táo bón ba ngày chưa giải, trong lòng càng là hả hê.
“Hừ, được, ta đây liền thử xem!”
Phượng Khê nghe xong thì nhẹ cả người. Theo ký ức trong nguyên tác, Hình Vu vốn là l.i.ế.m cẩu trung kiên nhất bên cạnh Thẩm Chỉ Lan, còn thường xuyên làm việc giúp nàng. Về sau, kết cục của hắn chính là: c.h.ế.t không toàn thây.
Phượng Khê nào có lòng tốt muốn cứu hắn ra khỏi biển khổ. Nàng chỉ là không muốn Thẩm Chỉ Lan có thêm cánh tay đắc lực thôi.
Dù là kết minh, hay chuyện chia đồ, tất cả đều là một chiêu phân hóa của nàng, khiến đám Liễu Thiếu Bạch chống đối Hỗn Nguyên Tông. Chỉ cần giữ được thế đối đầu này, Thẩm Chỉ Lan liền khó lòng dùng miệng lưỡi dụ dỗ mấy vị sư huynh trở thành l.i.ế.m cẩu hay thần tử.
Kế sách đã định, bọn họ liền tái hiện chiêu cũ, dàn quân mai phục.
Còn Hình Vu sư huynh chịu trách nhiệm thi triển mỹ nam kế, một thân một mình đi tìm Thẩm Chỉ Lan.
Lúc này, Thẩm Chỉ Lan đang cao hứng muốn chết, vì ngay sau khi Lộ Tu Hàm rời đi không bao lâu, nàng nhặt được một quả trứng yêu thú có vân vàng quanh thân – đây là biểu hiện của trứng của tiên thú!
Nàng cảm thấy bản thân chính là con cưng của Thiên Đạo, bước một bước là nhặt được bảo vật.
Chỉ là... đợi mãi không thấy Lộ Tu Hàm quay lại, nàng bắt đầu cau mày. Cái tên vô dụng kia không phải chỉ đi g.i.ế.c một tiểu phế vật sao? Sao lâu thế?
Tuy bực bội nhưng nàng lại không muốn đi tìm. Lý do? Nàng sợ liên lụy. Nhỡ tương lai mọi chuyện bị bại lộ, cũng là do Lộ Tu Hàm ngu ngốc làm hỏng, chả liên quan gì tới nàng!
Ngay lúc ấy, nàng trông thấy Hình Vu.
Lòng vui như mở hội!
Nàng cho rằng Hình Vu trước đó nói những lời kỳ quái, chắc chắn là bị tiện nhân Phượng Khê xúi giục gì đó. Vừa khéo, giờ có thể dịu dàng giải thích một chút.
Thế là nàng liền nở một nụ cười dịu dàng động lòng người, chủ động bước tới đón:
“Hình Vu sư huynh, vừa hay ta cũng đang muốn tìm huynh nói chuyện.
Chuyện lần trước huynh nói... là ý gì vậy? Có phải có ai nói xấu ta không?”
Hình Vu trong lòng chỉ thấy ngứa răng. Quả nhiên đúng như lời Phượng Khê, nữ nhân này rõ ràng trong lòng khinh thường người ta, nhưng ngoài mặt lại còn làm bộ dịu dàng, thân thiết.
Hắn cố nén chán ghét, cố gắng duy trì vẻ bình thản:
“Không có gì, lúc đó tâm trạng ta không tốt nên nói linh tinh vài câu thôi.
À mà, Lộ Tu Hàm đâu? Không thấy bóng dáng hắn?”
Thẩm Chỉ Lan thoáng sửng sốt, sau đó liền hiểu lầm: hắn đang ghen!
Nàng nghĩ: quả nhiên, không nam nhân nào có thể kháng cự được mị lực của ta.
Thế là nàng thở dài, làm bộ bất đắc dĩ:
“Ta ngưỡng mộ nhị sư huynh thật, nhưng chỉ là ngưỡng mộ tu vi của huynh ấy thôi.
Vừa nãy mấy người đi rồi, ta đã nói rõ với hắn rồi, hắn liền... giận dỗi mà đi.”
Hình Vu trong lòng cười lạnh:
Giận dỗi? Ngươi xem ta là ngốc à? Rõ ràng Lộ Tu Hàm rượt theo Phượng Khê như chó điên, giờ sang miệng ngươi lại thành ‘giận dỗi rời đi’?
Một câu nói thật cũng không có. Trước đây ta đúng là mù!
Hắn đè nén tức giận, nói:
“Đã nói rõ ràng thì tốt rồi. Hai ta đều là một mình một người, chi bằng kết bạn đồng hành?”
Thẩm Chỉ Lan vừa nghe liền lập tức gật đầu như gà mổ thóc.
Sau khi tán gẫu vài câu, nàng thừa lúc cao hứng còn không quên bày trò:
“Hình Vu sư huynh, tuy lời này hơi mạo muội, nhưng ta vẫn muốn nhắc huynh một câu...
Phượng Khê tâm cơ rất sâu, lại hay nói dối, huynh vẫn nên... giữ khoảng cách thì hơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-29.html.]
Hình Vu hừ nhẹ, ngoài miệng thuận theo, trong lòng lại nhếch mép khinh thường:
Phượng Khê tuy có hơi thất đức nhưng ít nhất còn có chút chân tình và đầu óc.
Còn ngươi? Nói dối từ đầu đến chân, so ra còn thua nàng gấp trăm lần!
Cuối cùng cũng đợi được tới đoạn mai phục, Hình Vu rốt cuộc nhịn không nổi nữa, trực tiếp thả ra linh thú bản mệnh của mình — Cuồng Phong Nhất Giác Lang!
“Hừ! Thẩm Chỉ Lan, chẳng phải ngươi vẫn khinh thường Ngự Thú Môn bọn ta sao? Hôm nay để ngươi nếm thử thủ đoạn của chúng ta!
Nhất Giác, xông lên cho ta!”
Linh thú cùng chủ nhân tâm ý tương thông, nên mấy lời vừa rồi Phượng Khê nói, nó cũng nghe rành rọt. Giờ phút này, nó hận Thẩm Chỉ Lan tới nghiến răng nghiến lợi!
Cặp răng nanh bén nhọn lóe ánh hàn quang, Cuồng Phong Nhất Giác Lang gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Thẩm Chỉ Lan!
Thẩm Chỉ Lan ngây người tại chỗ!
Nàng thật sự nghĩ mãi không ra Hình Vu đang yên đang lành sao lại trở mặt, nhưng lúc này cũng chẳng kịp nghĩ nhiều. Hai tay kết ấn, mấy đạo thủy tiễn ngưng tụ b.ắ.n thẳng về phía Cuồng Phong Nhất Giác Lang và Hình Vu.
Nói cho cùng, nàng cũng không sợ Hình Vu. Tuy tu vi hai người đều là Trúc Cơ tam tầng, nhưng nàng tự tin có thể áp đảo hắn.
Có vài nam nhân chính là loại da mặt dày — đánh xong một trận, thu phục về dưới trướng cũng không tồi!
Nàng còn đang tính toán, bỗng xung quanh nhảy ra mấy người, linh quyết, phi kiếm, pháp thuật thi nhau nện lên người nàng!
Thẩm Chỉ Lan triệt để ngơ ngác!
“Khoan đã! Chắc chắn có hiểu lầm! Các ngươi nghe ta nói ——”
Đáng tiếc, không một ai để ý lời nàng!
Hiện tại, các đại gia chỉ muốn mau mau chóng chóng đào thải nàng ra khỏi bí cảnh, tốt nhất còn có thể... chia đều chiến lợi phẩm một chút.
Phượng Khê đứng bên hò hét trợ uy:
“Huynh Tỷ cố lên!
Đâm vào tròng mắt nàng đi!
Đá vô bụng nàng đi,…”
Thẩm Chỉ Lan tức tới phát nổ!
“Phượng Khê! Chắc chắn là ngươi giở trò! Ngươi với ta… không đội trời chung!”
Phượng Khê chậc lưỡi: “Sao ngươi không tiếp tục giả bộ làm bạch liên hoa nữa đi? Tiếp tục diễn đi chứ!
Ngươi cướp linh thảo của ta, phế đan điền của ta, còn bôi xấu ta, hại ta bị đuổi xuống làm tạp dịch!
Vậy mà vẫn chưa đủ, còn xúi giục Lộ Tu Hàm g.i.ế.c ta, ngươi đúng là tâm đen như mực!
Ngươi tưởng không ai nhìn ra bộ mặt thật của ngươi chắc?
Các vị sư huynh sư tỷ đều có mắt như tuyết! Đã sớm nhìn thấu ngươi rồi!
Thẩm Chỉ Lan, gieo gió gặt bão, hôm nay là báo ứng của ngươi tới!”
Thẩm Chỉ Lan nghiến răng ken két: “Ngươi đừng có nói hươu nói vượn nữa! Mọi người nghe ta nói ——”
Đáp lại nàng là một trận công kích càng mãnh liệt hơn!
Thẩm Chỉ Lan khôn hơn Lộ Tu Hàm một chút, biết hôm nay chắc chắn mình sẽ bị đào thải. Thay vì để người khác khống chế, chẳng bằng chủ động rút lui.
Vì thế, nàng cắn răng bóp nát ngọc bài!
Nàng hận Phượng Khê tới tận xương tủy!
Tưởng đâu chỉ là một phế vật không có giá trị lợi dụng, không ngờ liên tiếp gây cho nàng phiền toái!
Loại người như vậy, nhất định phải diệt trừ tận gốc!
Còn mấy tên ngu xuẩn như Hình Vu, đợi đến khi bọn chúng hết giá trị lợi dụng, một kẻ cũng đừng mong sống sót! Tất cả đều phải chết!
Chỉ là... việc cần làm trước mắt là nghĩ xem nên giải thích thế nào với Bách Lí Mộ Trần cho ổn thỏa.
Bên ngoài bí cảnh, Bách Lí Mộ Trần đang đứng đối diện ba vị chưởng môn khác mà châm chọc mỉa mai không ngớt.
“Ba môn phái các ngươi đúng là bản lĩnh đầy mình!
Liên thủ bắt nạt Hỗn Nguyên Tông ta, các ngươi lấy nhiều h.i.ế.p ít thì có gì hay ho chứ?
Nếu bí cảnh thí luyện mà cũng làm loạn như thế này, vậy từ nay khỏi cần mở ra nữa!”
Hồ Vạn Khuê cùng Lộ Chấn Khoan trong lòng sung sướng không thôi, thầm nghĩ:
Chà chà, lũ nhóc này cuối cùng cũng thông minh lên rồi!
Sớm nên làm vậy rồi!
Nhìn cái bộ dạng đắc ý vênh váo của Bách Lí Mộ Trần mà chỉ muốn đ.ấ.m cho mấy cái!
Giờ thì hay rồi, ngươi tiếp tục khoe khoang đi, xem ai thèm nghe!
Về phần Tiêu Bách Đạo, tâm tình đã bay tận mây xanh!
Tiểu đồ đệ của lão không sao cả, đã thế còn gây dựng được chút thanh thế!
Lần này Huyền Thiên Tông mà lấy được hạng ba thì cũng được xem là chiến tích tốt nhất lịch sử rồi!
Đúng là song hỷ lâm môn!
Còn Bách Lí Mộ Trần? Kệ hắn muốn nói gì thì nói, miễn sao không ảnh hưởng đến tâm trạng ngút trời của lão tử là được!