Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

288. Tại sao lúc nào cũng muốn quỳ một gối xuống trước nàng?

Phượng Khê thở dài:

“Ta chỉ bắt được có sáu bó hỏa tủy, ít ỏi quá! Ta tính đi sâu thêm một đoạn nữa xem sao.

Còn các ngươi thì tự mình cân nhắc đi, nhất là những ai bị thương thần thức, tốt nhất nên rút lui trước cho an toàn.”

Đám Ngụy Duệ lập tức trợn tròn mắt:

“Ngươi nói... ngươi bắt được sáu bó hỏa tủy?!”

Phượng Khê gật đầu một cách thản nhiên:

“Đúng vậy, chỉ có sáu bó thôi. Chắc các ngươi bắt được nhiều lắm hả?”

Đám Ngụy Duệ nghẹn lời, không ai muốn lên tiếng.

Đến khi nghe nói gần như mỗi người bên Thiên Thủy Liên Minh đều bắt được hỏa tủy, họ càng thêm câm nín.

Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng mặt dày hỏi:

“Tiêu minh chủ, các ngươi làm cách nào vậy?”

Phượng Khê cũng chẳng giấu diếm gì:

“Dùng Thập Phương Huyết Thần Thạch làm mồi. Hỏa tủy cực kỳ hứng thú với loại đá này!”

Đám Ma tộc mắt sáng rực như đèn lồng.

Họ cũng có Thập Phương Huyết Thần Thạch kia mà!

Còn đám Ngụy Duệ thì như bị sét đánh ngang tai.

Thập Phương Huyết Thần Thạch? Cái đó chẳng phải là mấy tảng đá từ dưới đất rung ra sao?

Họ cũng từng gặp người đá khổng lồ, nhưng chỉ biết giơ vuốt bỏ chạy.

Còn Tiêu Hề Hề chẳng những nhặt được một đống đá quý từ hồng thủy, lại còn moi được cả Thập Phương Huyết Thần Thạch?

Người với người sao lại khác nhau một trời một vực như thế?!

Đây gọi là khác biệt giữa thiên tài và người phàm à?

Đám Ngụy Duệ ngẩn ra.

Lời này... nghe quen quen. Hình như có ai từng nói với họ rồi thì phải?

Nhưng giờ không phải lúc để nghiên cứu mấy chuyện đó, phải mau tìm cách lấy được một ít Thập Phương Huyết Thần Thạch mới được!

Thế là cả đám đồng loạt quay sang nhìn Phượng Khê.

Phượng Khê cười híp mắt:

“Người của Thiên Thủy Liên Minh bọn ta chắc chắn sẽ có vài người sớm rời đi, các ngươi có thể mua lại Thập Phương Huyết Thần Thạch từ tay họ.

Đã là vật dùng gấp, tin rằng các ngươi sẽ trả một cái giá hợp lý thôi nhỉ?”

Đám Ngụy Duệ: “……”

Hợp lý?

Sợ là ngươi định làm chúng ta xuất huyết tới khô m,áu thì có!

Nhưng để câu được hỏa tủy, cũng chỉ đành cắn răng ra giá cao, mua lại từ tay người của Thiên Thủy Liên Minh.

Đám người kia nhìn Phượng Khê bằng ánh mắt đầy sùng bái, tin tưởng và ỷ lại.

Minh chủ thật lợi hại!

Từ khi theo nàng, bọn họ phát tài rồi!

Về sau minh chủ nói gì thì chính là cái đó, theo nàng chẳng bao giờ sai!

Đợi những người có thương tích thần thức rời đi xong, Phượng Khê quay sang đám Ngụy Duệ:

“Chúng ta nên tách ra thôi, dù gì tu vi bọn ta thấp, lỡ kéo chân các ngươi thì cũng không hay.”

Đám Ngụy Duệ mặt nóng bừng bừng.

“Tiêu minh chủ, trước kia là chúng ta hẹp hòi quá. Giờ vẫn nên đi cùng nhau, người đông thì dễ chăm sóc lẫn nhau.”

Phượng Khê phì cười:

“Nói phải. Ta cũng chỉ nói cho có vậy thôi, chứ không thì đâu nói cho các ngươi chuyện Thập Phương Huyết Thần Thạch?

Đi thôi, bắt hỏa tủy tiếp nào!”

Nàng và Quân Văn đi trước dẫn đường, đám Ngụy Duệ lẽo đẽo theo sau.

Mà không hiểu sao, đám Ngụy Duệ cứ thấy là lạ.

Không biết vì sao, họ luôn cảm thấy Tiêu Hề Hề hiện tại thật... lợi hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-288.html.]

Dù trước đó nàng thể hiện cũng không tệ, nhưng không đến mức khiến họ phải sinh ra cảm giác muốn... ngước nhìn?!

Cứ như đang nhìn... Thiên Đạo vậy!

Kỳ quái hơn nữa là họ cứ muốn quỳ một gối xuống trước nàng!

Đây là cái tật xấu quái gở gì thế?!

Cảnh Phong thì càng rối não.

Tay hắn cứ ngứa ngáy muốn... khắc gỗ, muốn... vá áo?!

Đầu óc hắn có nước rồi chắc?!

Đường đường là dòng chính Cảnh gia, sao lại có ý nghĩ không cầu tiến như vậy?!

Sau khi đi được mấy chục dặm, Phượng Khê lấy Thập Phương Huyết Thần Thạch ra bắt đầu câu hỏa tủy.

Đám Ngụy Duệ nhìn theo học làm ngay.

Chẳng mấy chốc liền câu được hỏa tủy!

Trước đây chưa từng nghĩ việc này lại đơn giản thế!

Quả nhiên, người quan trọng hơn kỹ thuật.

Họ thầm thề: phải theo Tiêu Hề Hề cả đời!

Phi phi phi!

Đây là cái ý nghĩ ch.ó má gì vậy?!

Sao vừa ra khỏi ảo cảnh, đầu óc cứ như bị nhồi bông thế này?!

Những ngày tiếp theo, Phượng Khê và mọi người vẫn tiếp tục bắt hỏa tủy.

Dù thu hoạch cũng kha khá, nhưng vẫn chưa gặp được hỏa tủy vạn năm.

Vì đã lưu lại trong ảo cảnh quá lâu, Phượng Khê sợ Tiêu Bách Đạo lo lắng nên quyết định sớm quay về.

Dù gì số hỏa tủy bắt được cũng đủ cho Tiểu Chim Béo ăn vài năm.

Sau này có cơ hội lại quay lại cũng không muộn.

Điều duy nhất khiến nàng tiếc nuối là Thôn Hỏa Hưu vẫn chưa tỉnh.

Nàng vốn nghĩ tới nơi tụ hỏa tủy nó sẽ thức dậy, ai dè nó vẫn... ngáy như sấm.

Rời khỏi trung tâm, hội hợp với mọi người, cả đoàn bắt đầu lên đường trở về.

Trên đường còn “thu gom” luôn mấy kẻ ngớ ngẩn điên điên bị lạc đàn.

Dù gặp vài rắc rối nhỏ, nhưng nhìn chung hành trình vẫn khá suôn sẻ, cuối cùng cũng đến được ranh giới địa vực.

Tính ra, họ đã ở đây gần hai tháng.

Lúc mới tới, người Nam Vực kiêu căng ngạo mạn là thế, giờ lại xưng huynh gọi đệ với Bắc Vực như bạn nối khố.

Sắp phải chia tay, Ngụy Duệ và mấy người đều bịn rịn không nỡ, nhao nhao mời Phượng Khê đến Nam Vực chơi, còn để lại cả ngọc phù truyền tin.

Quân Văn toàn bộ hành trình bị phớt lờ, đen mặt:

“……”

Các ngươi có thể cho ta chút tôn trọng cơ bản không?!

Sau khi người Nam Vực đi, đám Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng cũng lặng lẽ rút lui.

Họ trầm mặc.

Rõ ràng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng rốt cuộc lại chẳng thể thốt nên lời.

Trong khu vực ranh giới, họ có thể tán gẫu đủ chuyện, nhưng một khi ra khỏi đó, hai bên lại là kẻ thù truyền kiếp.

Nhân tộc và Ma tộc, như nước với lửa.

Phượng Khê nhìn bóng lưng họ rời đi, bất chợt hô lớn:

“Ê! Có dịp ta qua Ma giới tìm các ngươi chơi nha!”

Đám người Tịch Thiên Hồng lập tức trượt chân suýt ngã.

Ngươi... thôi đừng tới!

Ngươi mà đến Ma giới, cảm giác chỗ bọn ta sắp loạn thành nồi cháo!

Nhưng rồi bọn họ lại thấy ý nghĩ đó thật buồn cười.

Tiêu Hề Hề chẳng qua là nói chơi thôi mà.

Sao nàng dám thật sự mò tới Ma giới chứ?

Làm thế khác gì tự tìm đường ch.ết?

Loading...