Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:41
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

285. Bảo đi nằm vùng, ai ngờ ngươi làm luôn quan lớn!

Chờ mấy tên tiểu đội trưởng đi khuất hẳn, Phượng Khê mới tiếp tục suy nghĩ cách dùng thần thức để công kích.

Càng to càng dễ trúng hả?

Vậy nàng nên biến thần thức thành cái gì thì tốt nhỉ?

Đao? Kiếm?

Thấy cũng rườm rà, tinh xảo quá lại khó làm chủ, thôi bỏ.

Hay là… gạch đi!

Dùng tiện, ném trúng còn đau, kích cỡ lại tuỳ chỉnh!

Thử trước với viên gạch to đã, luyện thành thạo rồi tính đến viên gạch nhỏ.

Nghĩ thì hay, nhưng thử đi thử lại vẫn trượt.

Vài ngày tiếp theo, ngoài việc cân nhắc cách ném gạch bằng thần thức, thì Phượng Khê cứ chạy lòng vòng khắp doanh trại.

Đừng nói doanh đóng quân của nàng, mấy doanh khác nàng cũng dạo một vòng hết.

Đặc biệt là Quân Nhu Doanh – chỗ lo lương thực và linh tửu.

Tuy không phải quân đội thế tục phải lo cơm gạo muối mắm, nhưng cũng cần chuẩn bị chút linh thực cho chiến sĩ tẩm bổ.

Đồ ăn chứa linh khí, ăn vào vừa ngon vừa khoẻ, không ai chê.

Ngoài ra còn có hàng đống linh tửu (rượu ủ bằng linh quả), uống vào là bay bổng.

Phượng Khê chủ động kết thân với giáo úy phụ trách Quân Nhu Doanh.

Nàng ra tay mượt đến mức ai cũng phải nghiêng mình nể phục, tán tỉnh không ăn thua thì nàng dùng tiền dụ!

Chỉ cần dám chi, không ai thoát được lưới nàng giăng.

Hơn nữa đám người ở Thiên Khuyết Minh ai nấy đều coi linh thạch còn hơn cha ruột, thấy của là sáng mắt.

Chẳng mấy chốc, Phượng Khê đã thân thiết như huynh đệ với vị giáo úy kia.

Lợi ích rõ ràng, nàng mời khách ăn cơm, rượu tiệc lúc nào cũng đầy đủ hơn người khác một bậc.

Người ngoài nhìn vào, ai cũng tưởng nàng kết giao với giáo úy chẳng qua để thỏa mãn cơn thèm ăn uống.

Hàn đô úy vì chuyện này còn gọi nàng đến răn dạy một trận, bảo nàng nên chú tâm vào nghiên cứu kiếm trận, đừng có suốt ngày đi lượn lờ như dây xâu tiền.

Phượng Khê nghiêm túc kiểm điểm bản thân, sau đó nghiêng đầu hỏi:

“Hàn đô úy, dạo này ta nghĩ muốn nứt đầu mà vẫn chưa ra được gì.

Khi nào thì chúng ta mới lại giao chiến với Thiên Cơ Doanh?

Tới lúc đó ta tranh thủ quan sát thật kỹ, biết đâu lại có linh cảm?”

Hàn đô úy thuận miệng đáp:

“Còn hai ba ngày nữa là đánh!”

Phượng Khê lập tức thể hiện quyết tâm sục sôi, rồi quay về lều lớn, tiếp tục ngẫm cách công kích bằng thần thức.

Không biết có phải vì tâm trạng tốt không, mà nàng cuối cùng cũng tạo được một viên "đại gạch thần thức"!

Nhưng thấy mặt viên gạch trơn bóng, chẳng có khí thế gì, nàng tiện tay vẽ thêm một cái đầu rùa lên mặt gạch, lập tức toát ra bá khí bức người!

Chỉ tiếc là chưa có ai để thử nghiệm, chứ không thì nàng đã tặng vài phát cho đỡ thèm.

Chớp mắt hai ngày trôi qua, mệnh lệnh khai chiến được ban ra.

Sáng sớm hôm sau, Phượng Khê nhảy chân sáo đến Quân Nhu Doanh.

Cười hì hì chào hỏi vị giáo úy, rồi hỏi:

“Ta nghe nói tối nay ai cũng được uống rượu, với giao tình của hai ta, ta có thể chọn trước vài vò ngon không?”

Giáo úy cười mắng:

“Chỉ được cái lắm chuyện! Đều là linh tửu, loại nào chẳng như nhau, muốn chọn thì chọn đại vài vò đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-285.html.]

Phượng Khê xua tay:

“Ngươi cũng biết ta mới nhậm chức chưa được bao lâu, không tranh thủ dịp này khoe quan hệ thì còn chờ đến khi nào?

Yên tâm, mai đánh Thiên Cơ Doanh xong, ta có gì hay sẽ chia cho ngươi trước!”

Giáo úy biết Phượng Khê hào phóng nên gật đầu đồng ý.

Đống linh tửu vốn cất trong nhẫn trữ vật của giáo úy, nhưng vì tối nay sẽ phân phát nên đã được dời ra lều riêng, có người trông coi.

Phượng Khê lấy thẻ bài của giáo úy, vào trong lều, mở từng vò rượu ra ngó qua, nhân lúc không ai để ý thì nhẹ nhàng bỏ vào một ít “Tam Sinh Mộng Tán”, loại dược này gây giảm trí lực, trì hoãn phát tác.

Nàng cố ý hạ liều lượng, chỉnh lại thời gian phát tác cho trễ.

Sau đó giả vờ chọn lựa, ôm vài vò đi mất.

Tối hôm đó, đại doanh Thiên Khuyết Minh ăn mừng linh đình, náo nhiệt vô cùng.

Chuyện này tuyệt đối không xảy ra bên Thần Ẩn Quân, chỉ có đám này mới tự tung tự tác đến vậy.

Phượng Khê nhìn đám người nốc rượu như nước lã, âm thầm nghiến răng:

“Uống đi! Cố mà uống vào!

Mấy kẻ bất lương chuyên làm bậy, cũng tới ngày chịu quả báo rồi!”

Sáng sớm hôm sau, Thiên Khuyết Minh kéo quân tiến về hướng doanh trại của Thiên Cơ Doanh.

Có vài người cảm thấy hơi choáng, nhưng cứ tưởng dư âm của rượu nên chẳng để tâm.

Lúc này, Nhan tướng quân đã nhận được báo cáo, lập tức xuất quân chặn đánh.

Quân Văn những ngày gần đây tiều tụy hẳn.

Dù biết tiểu sư muội là cáo già đóng giả cừ khôi, nhưng dù sao nơi nàng chui vào cũng là ổ sói, chỉ cần một sơ suất là mất mạng.

Thành ra Quân Văn ngày nào cũng thấp thỏm không yên, ăn chẳng ngon, ngủ chẳng yên, còn phải bận luyện trận, diễn kịch, không gầy mới là lạ!

Ngụy Duệ và mấy người khác tuy không rõ như hắn, nhưng cũng héo hắt thấy rõ.

Nhan tướng quân lại càng khổ, ngày nào cũng ngóng tin, mà nghe được rồi lại sợ tin xấu.

Thật sự là dày vò không dứt.

Lúc hay tin quân địch xuất binh, ông lập tức gọi Quân Văn tới:

“Trận này phải đưa Tiểu Khâu về cho ta!

Nếu không mang được về, ngươi mang cái đầu ngươi tới gặp ta!”

Quân Văn: “…”

Hai canh giờ sau, hai bên đại quân giằng co đối mặt.

Quân Văn suýt chút nữa trợn lòi mắt ra ngoài!

Bên cạnh lão giả áo đỏ của Thiên Khuyết Minh là một giáo úy thân hình gầy yếu, chẳng phải là tiểu sư muội đang đóng vai Giả Đông Xuyên sao?!

Cái gì mà…

Cho ngươi đi nằm vùng, ngươi lại leo luôn lên làm quan hả?!

Ngươi chơi lớn quá rồi đó!

Mà mấu chốt là nàng mới đi có mười ngày với tám canh giờ!

Nếu cho nàng ở lại thêm một hai năm nữa, khỏi cần nghiên cứu phá trận gì, tiểu sư muội trực tiếp tiếp quản luôn Thiên Khuyết Minh!

Lão giả áo đỏ quay sang bảo Phượng Khê:

“Giả giáo úy, ngươi ra mắng trận!”

Phượng Khê: “…”

Nàng còn tưởng gọi nàng lên là để bảo hộ trọng điểm, tiện thể cho nàng quan sát kiếm trận.

Ai dè là để… mắng trận?!

Cũng chỉ tại nàng mắng người quá trơn tru lưu loát, khiến lão đỏ mắt nhìn trúng!

Miệng nhanh thì tốt, nhưng không ngờ bị kéo đi làm loa phóng thanh!!

Loading...