Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 282
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:49:34
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
282. Cẩn thận đi, ta muốn phản công!
Phượng Khê tuy trong lòng hận không thể c.h.é.m ch.ết mấy kẻ kia ngay tại chỗ, nhưng bên ngoài lại chẳng để lộ nửa phần sát khí, còn hòa theo lời người mà hùa gió thổi mây, nói dối mặt không đổi sắc.
Đúng lúc ấy, có người chạy tới:
“Nghe nói gì chưa, cái tên Khâu Thiên Tướng bên Thiên Cơ doanh c,hết rồi đó!”
“Không rõ là vị huynh đệ nào lập được công đầu nha!”
Phượng Khê ra vẻ kinh ngạc hỏi:
“Khâu Thiên Tướng? Cái tên múa tay múa chân không biết xấu hổ, chuyên khoe khoang ngu xuẩn ấy hả?”
Người nọ gật đầu lia lịa:
“Chính là nàng ta!”
Phượng Khê cười lạnh:
“Ch.ết là tốt! Thật đáng đời!
Ta sớm biết cái loại người khoe khoang ấy chẳng có gì hay ho! Thật tưởng rằng Thiên Khuyết Minh tụi ta toàn đầu đất, dễ bị qua mặt vậy sao?
Đám người Cửu U đại lục còn muốn tranh phong với tụi ta? Ăn c.ứt đi là vừa!
Đoán chừng lúc hỗn chiến thì bị người ta tiện tay tiễn về Tây Thiên rồi! Ch.ết sớm khỏe sớm!”
Mọi người bên cạnh cũng hùa theo châm chọc mỉa mai, chẳng mấy chốc mà lôi tổ tông mười tám đời nhà Khâu Thiên Tướng ra chửi sấp mặt.
Phượng Khê mắng đến là vui tai vui mắt, một tiếng lại một tiếng, không ai dám ngắt lời.
Đúng lúc ấy, Lệ Thiên Tướng bị gió thổi đi ngang qua doanh trướng, hỏi Hàn Đô Úy bên cạnh:
“Cái tên trên mặt có sẹo kia là ai vậy?”
Hàn Đô Úy đánh giá Phượng Khê một hồi, lại cân nhắc tâm tư của Lệ Thiên Tướng, bèn đáp:
“Hắn tên là Giả Đông Xuyên, lần này giao chiến cực kỳ dũng mãnh, hầu như ở đâu cũng thấy hắn lao vào c.h.é.m địch.”
Lệ Thiên Tướng gật đầu:
“Ta cũng có chút ấn tượng với hắn, không ngờ miệng lưỡi cũng khéo phết. Thăng hắn làm tiểu đội trưởng đi.”
Hàn Đô Úy thầm nghĩ:
Tên Giả Đông Xuyên này đúng là ch.ó ngáp phải ruồi, một tu sĩ Trúc Cơ tầng chín mà lăn lên làm đội trưởng cũng coi như vận ch.ó rồi.
Bởi vì tên Giả Đông Xuyên bị Phượng Khê gi,ết ban đầu cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ tầng chín, nên nàng giả mạo hắn cũng ngụy trang theo cảnh giới đó, không chênh lệch bao nhiêu với cảnh giới thật của nàng.
Chẳng bao lâu, lệnh bổ nhiệm được ban xuống.
Phượng Khê nhảy vèo một cái, từ binh lính tép riu biến thành tiểu đội trưởng lãnh ba mươi người.
Nàng cũng không ngờ bản thân lại có vận số làm quan như vậy.
Mới vừa nằm vùng chưa nóng chỗ đã thăng quan phát tài rồi!
Nàng lập tức chạy đến chỗ Hàn Đô Úy, vừa tán dương vừa nịnh hót, lại thuận tay dâng lên hai vạn linh thạch.
Dù sao sớm muộn gì cũng đòi lại được, nàng chẳng đau lòng chi.
Hàn Đô Úy cười đến là chân thành:
“Tiểu tử ngươi khá biết điều đó! Ta nói thật cho ngươi nghe, ngươi đã lọt vào mắt của Lệ Thiên Tướng rồi, ráng mà làm, tiền đồ sáng lạn đó!”
Phượng Khê giả vờ làm ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, tỏ ra cảm động mãi, một hồi mới lui xuống.
Nàng không vội đi nịnh Lệ Thiên Tướng, vì thời điểm chưa đến.
Vừa mới quay về đội, tên đội trưởng đội ba là Lưu Thủ Vượng đã dẫn người tới kiếm chuyện:
“Ngươi có soi gương chưa? Gầy như gà con thế kia, một tên Trúc Cơ tầng chín rác rưởi mà cũng xứng ngồi ăn cùng ta?
Nếu ngươi quỳ xuống gọi hai tiếng dễ nghe, có khi ta còn tha cho. Không thì mỗi lần thấy mặt là ta đánh một trận!”
Thiên Khuyết Minh kỷ luật vốn lỏng lẻo, kiểu đánh nhau tranh chấp thế này cũng là chuyện thường.
Trong tiểu đội chín không ai ra mặt giúp Phượng Khê, hiển nhiên chẳng ai phục nàng làm đội trưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-282.html.]
Phượng Khê chậm rãi lên tiếng:
“Ta là đội trưởng do cấp trên chính thức bổ nhiệm. Ngươi nói mấy lời này là bất mãn với Hàn Đô Úy hay là Lệ Thiên Tướng?
Bằng không, ta với ngươi lên gặp họ phân xử luôn?”
Lưu Thủ Vượng nghẹn họng:
“Ngươi bớt lấy mấy người đó ra áp ta đi! Ta chỉ hỏi ngươi, có dám đánh với ta một trận hay không?!”
Phượng Khê hiểu rõ, nếu không đánh, không chỉ bị làm nhục, mà còn chẳng ai trong đội phục nàng.
Nhưng nếu đánh, nàng lại không thể dùng tuyệt chiêu, bằng không sẽ lộ thân phận.
Nàng còn đang cân nhắc thì Lưu Thủ Vượng đã vung kiếm lao tới.
Phượng Khê buộc phải ứng chiến.
Thua người chứ không để thua khí thế, nàng cười lạnh:
“Đánh thì đánh! Nhưng nói trước nha, nếu ta lỡ tay khiến ngươi bị thương, thậm chí mất mạng, thì đừng oán ta!”
Lưu Thủ Vượng cười ha hả:
“Ta là Kim Đan tầng năm mà lại thua ngươi? Ngươi cũng to gan đấy, không sợ gió lớn thổi bay đầu lưỡi à!”
Kiếm của hắn mang theo tiếng sấm rền vang, rõ ràng là đang vận dụng phong lôi linh kiếm thế, chẳng những có kiếm thế mà còn có kiếm quang, chiếm ưu thế tuyệt đối trên chiến trường.
Phượng Khê nhìn bộ dạng hống hách của hắn, chỉ hận không thể tát cho vài phát.
Đáng tiếc, nàng không thể dùng sát chiêu.
Người trong tiểu đội chín thấy Phượng Khê liên tục lùi lại, liền hiện rõ vẻ coi thường.
Ban đầu đã chẳng phục, giờ chỉ chờ xem nàng mất mặt.
Nếu Giả Đông Xuyên mà thua, chắc chắn cũng chẳng dám tiếp tục làm đội trưởng nữa.
Phượng Khê trong lòng âm thầm bực bội vì không nắm được kiếm thế, nghĩ bụng: Thôi thì cho ngươi nếm thử “kiếm pháp thịt nguội đại hỗn hợp” của ta vậy!
Nghĩ tới đây, chiêu kiếm của nàng bỗng thay đổi.
Lưu Thủ Vượng hơi sửng sốt, nhưng không quá ngạc nhiên, người biết hai bộ kiếm pháp cũng chẳng lạ.
Ai ngờ mới qua tám chiêu, Phượng Khê lại đổi kiếm pháp!
Lưu Thủ Vượng còn chưa kịp thích ứng, nàng lại tiếp tục đổi sang một loại nữa...
Người vây xem trố mắt nhìn, cái tên Giả Đông Xuyên này sao lại biết nhiều kiếm pháp đến thế?!
Trong đó không ít chiêu chính là kiếm pháp của bọn họ.
Hóa ra Phượng Khê trong lúc quan sát trên chiến trường đã tiện tay học lỏm không ít kiếm chiêu, định sau khi rời khỏi ảo cảnh thì nghiền ngẫm thêm, biết đâu lại ngộ ra kiếm thế.
Ai ngờ giờ lại hữu dụng.
Dù vậy, Lưu Thủ Vượng vẫn dần chiếm thế thượng phong, một người mạnh mười người khôn, tu vi của hắn còn ở đó mà!
“Hừ, Giả Đông Xuyên, ngươi dù biết nhiều kiếm pháp thì cũng vô dụng! Nhiều nhất mười lăm phút nữa ngươi chắc chắn bại trận!”
Phượng Khê thừa nhận hắn nói không sai, trong tình huống không được dùng đại chiêu, nàng kiên trì tới giờ đã là kỳ tích.
Trừ phi... là dùng kiếm trận!
Nghĩ tới đây, Phượng Khê sáng bừng đôi mắt.
Tuy kiếm trận cần hai người phối hợp, nhưng nếu tốc độ của nàng đủ nhanh, hoàn toàn có thể một mình thay thế vị trí còn lại!
Chỉ cần đứng đúng vị trí, ra đúng chiêu là có thể che lấp được khoảng trống ấy!
Nàng còn phải bội phục đầu óc lanh lợi của chính mình, luôn nghĩ ra những cách không phải người thường có thể nghĩ!
Quả là đứa bé lanh lợi nha!
Nàng bắt đầu lục lọi trong đầu hai bộ kiếm pháp phù hợp, cuối cùng chọn được.
Rồi cười rạng rỡ như ánh dương đầu hạ, nghiêng đầu nhìn Lưu Thủ Vượng:
“Lưu đội trưởng à, huynh lớn tuổi hơn ta, nên nãy giờ ta nhường huynh vài chiêu.
Nhưng mà... cẩn thận đi – ta muốn phản công!”