Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-06-14 09:35:20
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

28. Khẳng định là Phượng Khê giở trò quỷ

 

Phượng Khê bắt đầu trêu chọc, nói mát:

“Lộ Tu Hàm, ngươi còn giãy giụa làm gì? Mau mau bóp nát ngọc bài, đào tẩu đi! Ai cũng biết ngươi là loại không biết xấu hổ mà!”

 

“Ngươi biết vì sao mọi người đều muốn vạch mặt ngươi không? Vì những trò bẩn thỉu ngươi làm, ai mà chẳng tức giận!”

 

“Lộ Tu Hàm, ngươi có biết chúng ta gọi hành động này là gì không? Là đánh chó rơi xuống nước! Đánh ngươi cái con ch.ó ghẻ này!”

 

 

Lộ Tu Hàm tức đến nỗi đầu óc ong ong, ban đầu hắn đã không phải đối thủ của mọi người, giờ càng loạn hết cả lên.

 

Phượng Khê thấy thời cơ đến rồi, ngao một tiếng lao lên:

“Xem chiêu!”

 

Nói xong, một bao ớt bột lập tức lao về phía Lộ Tu Hàm.

Lộ Tu Hàm theo bản năng vung phi kiếm chắn lại, khiến ớt bột tứ tung bay khắp nơi.

 

Không chỉ hắn bị dính, Quân Văn và đám người còn lại cũng không tránh thoát.

Chẳng những thế, ho khan, nước mắt rơi, tình huống hỗn loạn chẳng kém gì cái chợ vỡ!

 

Phượng Khê kéo cổ, hốt hoảng nói:

“Lộ Tu Hàm muốn chạy rồi! Mau, mau ngăn lại hắn!”

 

Quân Văn và mọi người theo bản năng ra chiêu, phi kiếm, linh quyết bay loạn xạ.

Dù không thấy rõ lắm, nhưng chắc chắn Lộ Tu Hàm vẫn còn ở trong vòng vây của bọn họ, chỉ cần hướng về phía đó mà tấn công là được.

 

Lộ Tu Hàm xui xẻo chưa từng có!

Trước tiên bị Liễu Thiếu Bạch cho một chiêu bạo liệt, khiến thân thể hắn như nát vụn, rồi bị Tống Ngọc Điệp dùng gai thuật trát thành con nhím, sau đó Quân Văn lại đ.â.m thủng n.g.ự.c hắn bằng phi kiếm…

 

Chờ mọi người thu lại tầm mắt, Lộ Tu Hàm đã nằm đó, giống như một con ch.ó chết, không nhúc nhích.

 

Sau một khoảng tĩnh lặng, Liễu Thiếu Bạch tiến lại, thử thăm dò hơi thở của hắn.

Còn sống.

 

Cả nhóm thở phào nhẹ nhõm.

Dù gì cũng là một thí luyện, mạng sống thì không thể đem ra đùa được.

 

Phượng Khê lo lắng, tay chân luống cuống nói:

“Muội vừa rồi chỉ nghĩ giúp các huynh thôi, không ngờ lại giúp hỏng việc, thật xin lỗi. Nhưng mà muội cũng chỉ có ý tốt thôi!”

 

Tống Ngọc Điệp nước mắt đầy mặt nói:

“Phượng Khê, ngươi giúp hay quá, lần sau đừng có giúp nữa!”

 

Hình Vu một bên hắt xì, vừa nói:

“Hắt xì! Hắt xì! Đúng rồi, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn ở sau lưng làm phế vật đi, đừng lộn xộn nữa!”

 

Quân Văn tuy rằng cũng thấy Phượng Khê hơi làm thừa, nhưng không thể để người khác chỉ trích nàng, hắn hừ lạnh:

 

“Nếu không phải tiểu sư muội mưu trí, có lẽ Lộ Tu Hàm đã trốn thoát rồi! Ta thấy, tiểu sư muội ném ớt bột cực kỳ chuẩn đấy!”

 

Phượng Khê thiếu chút nữa cười ra tiếng, Ngũ sư huynh của nàng có một ưu điểm lớn nhất là—luôn đứng ra bảo vệ nàng.

 

Nàng lại thành khẩn xin lỗi một hồi, rồi đi đến bên cạnh Lộ Tu Hàm, tháo nhẫn trữ vật của hắn xuống, đưa cho Quân Văn.

 

“Ngũ sư huynh, huynh có thể mở được không?”

 

Quân Văn ngập ngừng:

“... Tiểu sư muội, tuy ta có thể mở được, nhưng... cái này không ổn lắm đâu?”

 

Phượng Khê nhún vai:

“Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của có gì không tốt? Mọi người bận rộn cả buổi, chút lợi ích nhỏ đâu có gì mà không lấy chứ!”

 

Quân Văn: “...”

Liễu Thiếu Bạch và mọi người: “...”

 

Sao mà nàng có thể nói lý lẽ chính đáng như vậy chứ?

Quân Văn thấy mọi người tuy vẻ mặt ngẩn ngơ nhưng không ai phản đối, liền mạnh dạn mở nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm.

 

Thông thường, nhẫn trữ vật sẽ có thần thức ấn ký của chủ nhân, người ngoài không thể mở ra.

Nhưng nếu chủ nhân bị trọng thương, thần thức yếu đi, lúc này có thể dễ dàng mở ra.

Hoặc nếu đối phương tu vi thấp hơn chủ nhân nhiều, cũng có thể mở được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-28.html.]

 

Quân Văn đưa thần thức vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm, lập tức bị một cảnh tượng chói mắt làm choáng váng!

Quá giàu có! Quá nhiều tiền!

 

Đều là đệ tử thân truyền, sao mà sự chênh lệch giữa bọn họ lại lớn đến vậy?!

“Ngũ sư huynh, mau lấy tất cả ra đi, chúng ta phân chia một chút.”

 

Quân Văn thực sự làm theo, lập tức đổ hết mọi thứ ra.

Liễu Thiếu Bạch và mọi người tuy giàu hơn Quân Văn, nhưng ai lại không thích tiền nhiều cơ chứ?!

 

Vậy là dưới sự chủ trì của Phượng Khê, cả nhóm vui vẻ chia nhau chiến lợi phẩm.

Dù Phượng Khê và Quân Văn có phần chiếm đa số, nhưng những người khác cũng không có ý kiến gì.

 

Cuối cùng, ý tưởng là của Phượng Khê, nàng nhiều một chút cũng là điều dễ hiểu.

Khi tất cả đồ vật đã được phân chia xong, Phượng Khê bảo Quân Văn lấy ra một đống đá bỏ vào nhẫn trữ vật của Lộ Tu Hàm, rồi tròng lại lên ngón tay hắn.

 

Nàng viết một lá thư, đại khái nội dung là Lộ Tu Hàm tự nguyện trao tất cả đồ vật trong nhẫn trữ vật cho bọn họ, rồi ấn dấu tay của hắn lên đó.

 

Liễu Thiếu Bạch và mọi người không khỏi cảm thấy đau đầu!

Phượng Khê lại còn rất “tốt bụng” bảo Quân Văn làm nát ngọc bài của Lộ Tu Hàm…

 

Lúc này, ở ngoài bí cảnh, mọi người đều đang mê mải theo dõi truyền ảnh thạch.

Bởi vì số liệu của các đệ tử thân truyền trên màn hình vẫn không hề nhúc nhích.

 

Nói đúng ra, trừ Thẩm Chỉ Lan, những người khác đều chẳng có biến chuyển gì.

Quân Văn vẫn cứ duy trì vẻ mặt ngớ ngẩn.

Chuyện gì vậy?

 

Có phải bọn họ chưa gặp yêu thú hay linh thực không?

Hay là bọn họ gặp phải rồi nhưng Thẩm Chỉ Lan đã giành trước tất cả?

 

Dù mọi người có đoán già đoán non thế nào, Bách Lí Mộ Trần vẫn cười không ngừng.

Quả nhiên, Thẩm Chỉ Lan quả là một đối thủ đáng gờm!

 

So với Phượng Khê, nàng ấy mạnh gấp trăm lần!

Hỗn Nguyên Tông cũng tỏ ra rất đắc ý, chỉ thiếu điều xếp tên mình lên đầu bảng rồi thôi!

 

Tiêu Bách Đạo chẳng mấy bận tâm tới số liệu, mà vẫn luôn đi hỏi thăm những đệ tử Huyền Thiên Tông bị đào thải ra có thấy Phượng Khê đâu không.

 

Câu trả lời luôn là phủ định.

Khi bọn họ nói về việc Hỗn Nguyên Tông nhằm vào Huyền Thiên Tông, Tiêu Bách Đạo chỉ biết tức giận mà không có cách nào phản kháng.

 

Kẻ yếu thì chẳng có gì để nói!

Đúng lúc này, có một người bị truyền tống ra.

 

Có người kinh hô: “Trời ạ, nhìn kìa! Thảm quá rồi! Hình như là người của Hỗn Nguyên Tông!”

“Là thân truyền đệ tử đó!”

 

Bách Lí Mộ Trần bất giác cứng đờ.

Dù Lộ Tu Hàm đã bị đánh cho tơi tả, hắn vẫn nhận ra đó là đệ tử mà hắn đã từng nuông chiều.

Bách Lí Mộ Trần cảm thấy mắt mình hoa lên.

 

Lộ Tu Hàm là người có tu vi cao nhất trong đám đệ tử thí luyện, sao lại bị đánh đến mức thảm hại thế này?

Chắc chắn là bị yêu thú cấp cao tấn công rồi?

 

Nhưng khi nhìn kỹ, vết thương của Lộ Tu Hàm đều do linh quyết và phi kiếm gây ra.

Chuyện gì đây?

Hỗn Nguyên Tông chẳng thiếu tiền, lại còn có rất nhiều đan dược tốt, nhưng chỉ cần một trận bận rộn Lộ Tu Hàm đã mở mắt ra.

 

“Sư phụ, bọn họ ba phái liên thủ đối phó Hỗn Nguyên Tông chúng ta, đệ tử bị bọn họ quần ẩu rồi bị đào thải! Đây chắc chắn là do Phượng Khê giở trò quỷ!”

 

Bách Lí Mộ Trần ngẩn người.

Huyền Thiên Tông và hai phái khác liên thủ đối phó Hỗn Nguyên Tông?

Ngự Thú Môn và Vạn Kiếm Tông đều điên rồi sao?

 

Không chỉ hắn, ngay cả hai môn phái trưởng môn cũng không thể tin được.

Tiêu Bách Đạo cũng ngạc nhiên, nhưng sau đó lại vui mừng khôn xiết:

 

“Ngươi nói gì? Ngươi thấy Phượng Khê rồi? Nàng sao rồi? Có bị thương không? Sao ngươi không mang nàng đi?”

Lộ Tu Hàm thiếu chút nữa phun ra một búng máu!

 

Người có bị mù không vậy?

Hắn đã thành thế này rồi, mà người còn hỏi hắn có mang Phượng Khê đi không?

Loading...