Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 278

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

278. Ta còn đê tiện vô sỉ không biết xấu hổ

Nhan tướng quân phất lệnh kỳ trên tay, các tướng sĩ liền gõ vang chiến cổ, ca vang khúc thắng trận, hân hoan rộn rã trở về đại doanh.

Phượng Khê đem toàn bộ nhẫn trữ vật cùng linh kiếm đoạt được, giao hết cho Nhan tướng quân.

Nàng tuy có lòng tham tài, nhưng cũng biết điểm dừng.

Nhan tướng quân lúc này nhìn Phượng Khê càng ngày càng thuận mắt, cảm thấy tiểu nha đầu này còn quý hơn cả linh thạch.

Khen nàng một trận, rồi mới cho lui.

Quân Văn tung tăng chạy tới tranh công:

“Tiểu… à Khâu thiên tướng! Thế nào? Lần này ta biểu hiện không tồi chứ?!

Ta nghe muội với cái tên Trì Mộc kia muốn đơn đả độc đấu, còn bắt hắn phát độc thệ, ta liền đoán chắc muội đang bày mưu tính kế, định để bọn ta xuất hiện lúc then chốt cứu nguy cho muội!

Cho nên ta liền dắt theo Ngụy Duệ cùng đám đầu đất xông lên luôn!

Còn nữa, muội lôi x,ác Trì Mộc trở về, ta nhìn ánh mắt muội liền hiểu, bảo ta thay muội tuyên truyền một phen, thấy ta có đủ cốt khí không?!

Muội nhìn mà xem, khả năng lĩnh hội của ta, năng lực hành động, năng lực lãnh đạo… phải nói là đều không tồi phải không?!”

Phượng Khê cũng cảm thấy Quân Văn lần này biểu hiện không tệ, tuy đầu óc không thông lắm, nhưng chí ít còn hiểu được ý đồ của nàng là đủ rồi.

Vì thế nàng thuận miệng khen vài câu.

Quân Văn nghe xong thì mặt mày rạng rỡ, cười đến hoa nở đầy mặt, đi đường còn mang theo gió!

Ca ca!

Chờ trở về đại doanh, Ngụy Duệ với đám người kia cũng vui vẻ đến tìm Phượng Khê hàn huyên.

Tuy bọn họ trước kia cũng từng đánh trận không ít, nhưng chưa từng có trận nào khiến người ta nhiệt huyết sôi trào như vậy!

Thấy đám Thiên Khuyết Minh kia bị đánh cho tan tác, trong lòng ai nấy đều hả hê nói không thành lời!

Quân Văn thấy từng người từng người thay phiên thổi cầu vồng thí cho Phượng Khê, trong lòng tức đến nghẹn họng.

Ban đầu chỉ có mỗi cái tên Hình Vu không biết xấu hổ dám tranh tiểu sư muội với hắn, về sau là đệ tử thân truyền tứ đại tông môn cũng nhảy vô tranh, rồi đến cả chưởng môn tứ đại tông môn cũng nhập hội.

Sau đó đến đám Yếm tộc.

Giờ thì hay rồi, ngay cả Nam Vực và Ma tộc cũng ra mặt tranh tiểu sư muội với hắn?!

Các ngươi có biết xấu hổ không vậy hả?!

Tốt nhất sau khi rời khỏi ảo cảnh lần này, tất cả đều mất trí nhớ, quên hết mọi chuyện đã xảy ra, để khỏi tranh sư muội với hắn nữa!

Nghĩ vậy, hắn bỗng giật mình, nghi hoặc hỏi:

“Khâu thiên tướng, muội không phải nói chỉ cần giúp bọn họ thắng một trận, bọn họ sẽ buông bỏ chấp niệm, vậy vì sao giờ chúng ta vẫn chưa ra khỏi ảo cảnh?”

Phượng Khê cũng khựng lại.

Đúng vậy, rõ ràng trận này đã thắng, sao vẫn còn bị giữ lại?

Nàng lập tức rơi vào trầm tư.

Rất nhanh, nàng liền phát hiện điểm bất thường.

Nếu nơi đây là ảo cảnh do chấp niệm của Thần Ẩn Quân hóa thành, thì những chuyện trong đó chỉ nên là thứ bọn họ từng trải qua chứ sao lại có cả chân tướng về sự sống lại của Thiên Khuyết Minh?!

Đáp án chỉ có một: Ảo cảnh này không chỉ có chấp niệm của Thần Ẩn Quân, mà còn có cả oán niệm của đám người Thiên Khuyết Minh.

Hai bên hợp lại, mới sinh ra chốn ảo cảnh này.

Đúng vậy, nếu chỉ có Thần Ẩn Quân, dựa vào phẩm hạnh của họ, tuyệt đối sẽ không kéo người khác vào làm tù nhân.

Bởi vì ở một mức độ nào đó, đó chẳng khác nào giam cầm.

Nhưng nếu thêm vào oán niệm của đám người Thiên Khuyết Minh, vậy thì thông rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-278.html.]

Bọn chúng không chỉ lúc sống g.iết người đại lục Cửu U, mà ch,ết rồi vẫn muốn gây sóng gió!

Nghĩ tới đây, sát khí hiện rõ trên mặt Phượng Khê.

Ngụy Duệ cùng đám người theo bản năng đứng nghiêm, khoanh tay đứng yên, không dám hó hé.

Ban đầu Quân Văn còn định khoe một chút, dù sao thì cũng là hắn phát hiện ra điểm bất thường mà!

Nhưng nhìn thấy biểu cảm của Phượng Khê, hắn lập tức câm nín.

Tiểu sư muội ngày thường hi hi ha ha, nghiêm túc lên thì dọa người thật đấy!

Phượng Khê đem suy đoán của mình nói ra một lượt.

Đám Ngụy Duệ nghe xong thì trợn tròn mắt, ngay sau đó là sợ hãi hỏi:

“Vậy… giờ chúng ta phải làm thế nào mới ra khỏi đây?”

Nếu chỉ là chấp niệm của Thần Ẩn Quân, chỉ cần giúp họ thắng trận là được.

Nhưng nay lại thêm oán niệm của đám người Thiên Khuyết Minh, thì phải làm thế nào mới khiến bọn chúng cam tâm để bọn họ rời đi?

Phượng Khê lạnh lùng nói: “Đánh cho đến khi chúng hỏng bét thì thôi! Đánh cho chúng không còn dũng khí tồn tại tiếp!

Đi, đem Trì Mộc lôi đến đây cho ta!”

Ngụy Duệ vốn muốn nói quân doanh không có quyền thẩm vấn phạm nhân đâu, nhưng nhìn Phượng Khê mặt lạnh như băng, đành nuốt lời vào bụng, gan to bằng trời cũng không dám cãi.

Lê xác đến chỗ Nhan tướng quân.

Không ngờ Nhan tướng quân cũng khá nể mặt, chẳng những cho thẩm vấn Trì Mộc, mà cả đám tù binh còn lại cũng tùy ý thẩm tra luôn.

Chẳng bao lâu, Ngụy Duệ như lôi ch,ó c.h.ế.t đem Trì Mộc kéo vào lều lớn của Phượng Khê.

Trì Mộc vẻ mặt dữ tợn: “Tiện nha đầu, ngươi căn bản không phải thắng ta bằng bản lĩnh thực sự, ngươi thắng không quang minh!”

Phượng Khê cong môi cười: “Ta nào chỉ là thắng không quang minh, ta còn hèn hạ, vô sỉ, mặt dày không biết xấu hổ nữa cơ!

Ngụy Duệ, lấy chủy thủ ra, xẻo cho hắn vài đường đi!

Nhớ tránh mấy chỗ yếu hại, ta chỉ muốn nghe hắn gào khóc cho vui tai thôi!”

Ngụy Duệ lập tức làm theo.

Trì Mộc đau đến mồ hôi đầm đìa, nghiến răng: “Ngươi muốn moi khẩu cung từ ta?! Đừng mơ! Dù có dùng sưu hồn cũng chẳng moi được tin tức gì đâu!”

Hắn nói không sai, đám Thần Ẩn Quân kia đâu có ngu, trước giờ cũng từng bắt không ít tù binh, nhưng moi được gì đâu?

Phượng Khê cũng không mong hắn khai ra gì có ích, nàng chỉ đang tỉ mỉ quan sát ánh sáng quanh người hắn thay đổi thế nào.

Trước đó nàng đã phát hiện: người Thiên Khuyết Minh theo sinh cơ hao tổn, ánh sáng quanh thân sẽ nhạt dần.

Khi mới sống lại, ánh sáng kia cũng rất yếu.

Ánh sáng ấy rõ ràng đại biểu cho sinh cơ. Nhưng ánh sáng ấy từ đâu mà có?

Là bẩm sinh, hay mượn vật ngoài thân?

Nếu biết rõ điều đó, có lẽ có thể phá giải triệt để bí mật sống lại của bọn chúng!

Nhưng nhìn Trì Mộc sắp hấp hối tới nơi, Phượng Khê vẫn chưa suy luận ra mấu chốt, đành bảo người đem hắn đi trị thương.

Sau đó lại tiếp tục thẩm vấn tù binh khác...

Nhưng kết quả vẫn chẳng khá hơn.

Phượng Khê quyết định đổi cách nghĩ: nếu nhất thời chưa trị được ngọn, thì cứ trị từ gốc trước đã!

Vì vậy, lại cho người lôi Trì Mộc tới lần nữa.

Trì Mộc căm hận nhìn nàng: “Tiện nha đầu, ngươi chờ đó! Một ngày nào đó ta sẽ trả ngươi gấp trăm lần nỗi nhục hôm nay!”

Phượng Khê mỉm cười: “Không cần đợi đến sau này, ta cho ngươi cơ hội t,ự sá,t ngay bây giờ luôn. Ch.ết xong sống lại, ngươi chẳng phải có thể báo thù rồi sao?”

Loading...