277. Chúng ta có thể tự cứu chính mình
Nhan tướng quân có chút cạn lời: Ngươi nói mấy câu sau thẳng ra là được, cần gì phải mở đầu bằng một tràng "khoe khoang"? Cái này... thật sự cần thiết sao?!
Trẻ tuổi đúng là hay thích thổi phồng bản thân!
Lại nói, lúc ngươi khoe khoang không thể tiện thể nhắc đến ta luôn à?
Dù gì thì ta cũng từng g,iết ch,ết hắn một lần đó!
Tuy trong lòng là vậy, nhưng ngoài mặt vẫn không chậm trễ phối hợp cùng nàng thu hoạch kẻ địch.
Lão giả áo xám vừa ngỏm, Nhan tướng quân lập tức trở thành người có tu vi cao nhất toàn trường, đối phó với mấy tên tu vi thấp cứ như thái rau c.h.é.m dưa, nhẹ nhàng vô cùng.
Phượng Khê cũng không rảnh rỗi, tiếp tục xử lý lũ người Thiên Khuyết Minh sắp sống lại.
Lâu dần, nàng đã có thể điều khiển từ xa "bàn tay nhỏ" vỗ ch,ết đám đó!
Thế là hiệu suất được nâng cao ào ào.
Phượng Khê cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng khoe: Không có hắn, chỉ dựa vào đôi tay vàng vỗ ngươi là được rồi.
Người của Thiên Khuyết Minh đúng là xui tận mạng!
Ban đầu còn tưởng ch,ết rồi cũng chẳng sao, dù gì cũng sống lại được.
Ai mà ngờ nơi đây lại có một tiểu biến thái chuyên đi thu gặt mạng sống của họ chứ!
Phượng Khê chỉ cần "quét một vòng" là nhẫn trữ vật đã chất đống như núi.
Về sau lười nhặt quá, dứt khoát gọi Quân Văn tới giúp gom.
Mà cũng đừng nói, Quân Văn nhanh chóng phát hiện ra đạo lý bên trong, còn định học theo.
Lập tức phóng xuất thần thức, kết quả chẳng thấy qu.ỷ gì.
Đành bỏ cuộc.
Haizz, thôi thì thừa nhận bản thân kém xa tiểu sư muội vậy!
Đừng giãy giụa vô ích nữa!
Dù sao ai cũng có sở trường sở đoản, hắn cũng đâu đến nỗi thua kém toàn diện!
Ví như hắn hiểu được kiếm thế, còn tiểu sư muội thì đến giờ vẫn chưa lĩnh hội được đó thôi!
Ai ai cũng có điểm mạnh, người chớ nên coi nhẹ chính mình…
Trong lúc Quân Văn đang tự an ủi bản thân, Phượng Khê đã tìm được Nhan tướng quân.
Nàng thao thao bất tuyệt kể rõ đầu đuôi sự việc, khuyên hắn thử một lần.
Thực ra lúc trước thấy Phượng Khê đang vung tay múa chân, Nhan tướng quân đã đoán được sơ sơ, chỉ là đang trên chiến trường, không rảnh suy ngẫm thêm.
Nếu chịu mất chút thời gian nghiền ngẫm, hẳn cũng nghĩ ra mấu chốt trong đó.
Nhan tướng quân lập tức phóng thần thức, quả nhiên “nhìn thấy” một bóng người lờ mờ!
Trong phút chốc, hắn có hơi đần mặt ra.
Phượng Khê kéo nhẹ tay áo hắn:
"Ngài còn đứng ngẩn ra làm gì? Mau cảm thụ cái niềm vui ‘ôm cây đợi thỏ’ này đi!"
Nhan tướng quân lúc này mới bừng tỉnh, vung tay một chưởng, chụp tan cái bóng người kia.
Lặp lại ba lần, trên mặt đất liền xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật và một thanh linh kiếm.
Quân Văn tốt bụng giúp hắn nhặt lên.
Nhan tướng quân lúc này đã hiểu đạo lý bên trong, nhanh chóng gọi mấy vị Hóa Thần tu sĩ khác thử một lượt.
Kết quả trừ hắn ra, không ai có thể “nhìn thấy” mấy cái bóng kia.
Nói cách khác, phải là tu vi Hóa Thần hậu kỳ mới đủ điều kiện!
Vậy... Tiểu Khâu sao lại nhìn thấy được?
Chẳng lẽ do thần thức của nàng có thể sánh ngang Hóa Thần hậu kỳ?
Đúng rồi, nếu không có thần thức mạnh mẽ như thế, thì nàng làm sao có thể trong thời gian ngắn vẽ ra mấy trăm bao phù triện được chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-277.html.]
Đây gọi là thiên tài kinh tài tuyệt diễm!
Là phúc của nhân tộc!
Là vận may của đại lục Cửu U!
Nhan tướng quân đè lại tâm tình cuồn cuộn, bắt đầu cùng Phượng Khê liên thủ c.h.é.m giế.t đám Thiên Khuyết Minh đang định sống lại.
Hắn tu vi cao, một chưởng là có thể vỗ tan một tên.
Rất nhanh liền diệt gọn vài tên tu sĩ Thiên Khuyết Minh.
Chuyện này, trước kia có nằm mơ cũng không dám nghĩ!
Lúc này, Thiên Khuyết Minh không chỉ mất chủ soái, số lượng tu sĩ sống lại lại ít ỏi, chẳng mấy chốc chỉ còn biết chống đỡ chứ không có sức đánh trả.
Huống hồ Phượng Khê còn liên tục thao thao bất tuyệt hô khẩu hiệu, khiến quân Thần Ẩn như uống m.á.u gà, sĩ khí bùng nổ!
Ngay cả đám người Quân Nhu Doanh cũng xông lên chiến trường!
Khâu thiên tướng chúng ta từng nói, chúng ta là Vạn Năng Doanh! Là lực lượng tiếp ứng toàn cục! Cũng nên để chúng ta thể hiện tài năng một phen!
Ngay cả đám linh thú thay bộ binh cũng gào rú lao lên!
Tuy rằng trí thông minh không cao, nhưng chúng vẫn biết bọn người Thiên Khuyết Minh muốn phá hủy gia viên của mình.
Xông lên!
Gi.ết!
Vạn người một lòng, có thể ché.m nát vàng ròng!
Một canh giờ sau, đám người Thiên Khuyết Minh ngoài mười mấy tù binh thì toàn bộ đều bị tiêu diệt.
Mười mấy tên tù binh đó là do Phượng Khê cố tình để lại, dù sao chỉ một mình Tiểu Bạch Thử thì không đủ.
Các tướng sĩ bắt đầu quét dọn chiến trường, trên mặt ai nấy đều là nụ cười thắng lợi rạng rỡ.
Phượng Khê đứng cạnh Nhan tướng quân, lặng lẽ nhìn mọi thứ.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Vạn Khánh Chúc đang nhe răng cười ha ha, nàng cũng không kìm được cười theo, chỉ là nơi khóe mắt hơi ươn ướt.
Đúng lúc này, Quân Văn vung tay hô lớn:
“Khâu thiên tướng c.h.é.m địch: 853 tên!
Nhan tướng quân c.h.é.m địch... mấy tên!
Khâu thiên tướng uy vũ!
Nhan tướng quân uy vũ!”
Nhan tướng quân: “……”
Khoan đã?
Sao bên Tiểu Khâu lại chính xác tới từng người, còn ta thì bị quy về "mấy tên"?
Cũng đúng, hình như ta g,iết không nhiều bằng nàng thật…
Nếu hô to thế thì đúng là... có chút mất mặt!
Ngay sau đó là tiếng reo hò như núi lở biển gào!
Tiếng hô hoan vang tận mây xanh!
Chúng ta thắng rồi!
Đại thắng rồi!
Niềm vui chiến thắng tràn ngập!
Không ít người bật khóc vì xúc động.
Thì ra, Thiên Khuyết Minh cũng không đáng sợ như vậy!
Thì ra, bọn họ cũng có thể chiến thắng mà không cần lấy mạng người làm cái giá!
Thần Ẩn thì đã sao?!
Chúng ta có thể tự cứu lấy chính mình!