Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:27
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
276. Phượng Khê rơi “bịch” một tiếng
Phượng Khê cũng phải bội phục chính mình.
Nàng làm sao mà lại lợi hại đến như vậy chứ?!
Sao có thể ngầu đến độ long trời lở đất như vậy được?!
Tùy tiện đảo qua một cái liền tìm ra sơ hở sống lại của đám người Thiên Khuyết Minh!
Chỉ cần dùng thần thức tìm thấy đối phương, thừa lúc đối phương còn chưa kịp ngưng tụ thân thể, chụp cho một phát là xong, hắn liền không còn cơ hội ngưng tụ thành người nữa!
Hơn nữa, lúc chưa kịp ngưng tụ, đối phương cực kỳ yếu ớt, tuỳ tiện phách một cái là thành bê chao!
Chỉ là, nàng cũng biết chiêu này không áp dụng được cho mọi người.
Dù sao thì không phải ai cũng có thần thức mạnh mẽ như nàng, mà một khi đám người Thiên Khuyết Minh phát giác có vấn đề, chưa biết chừng sẽ nghĩ cách vá lỗ hổng.
Nhưng mặc kệ thế nào, trước cứ kiếm một mẻ đã!
Thấy không ai công kích thần thức của nàng, lá gan Phượng Khê cũng to dần, thần thức trải ra ngày càng rộng.
Phát hiện có ai sắp sống lại liền vọt tới chụp một cái!
Chỉ là, trong mắt một vài người, cảnh tượng ấy trông chẳng khác nào Phượng Khê đang múa may loạn xạ với không khí, trông như một con ngốc đang nghịch dại!
Mọi người đều thấy khó hiểu: Sao người sống lại của Thiên Khuyết Minh lại ít thế nhỉ?
Có cũng lác đác hai ba lần rồi im bặt.
Phượng Khê chụp mấy tên tép riu, cảm thấy chán ngấy.
Nàng quyết định đi canh me lão giả áo xám.
Chỉ là, Nhan tướng quân bên kia có vẻ không cầm cự nổi, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
Đám thân vệ của Nhan tướng quân cũng bị quấn lấy, căn bản không rảnh qua giúp.
Phượng Khê muốn giúp, nhưng tu vi nàng thấp quá!
Xem ra, chỉ có thể chơi mưu hèn kế bẩn thôi!
Nàng vòng qua vòng lại, nấp sau lưng lão giả áo xám, tất nhiên là cách mấy trượng, không dám lại gần quá kẻo bị phát hiện.
Phượng Khê móc ra hai tấm phù lớn, rồi dùng giọng the thé nhại giọng Trì Mộc gào lên:
“Đại nhân ơi, ta là Trì Mộc đây! Cứu ta! Cứu ta với!”
Lão giả áo xám theo bản năng ngoảnh đầu lại, Phượng Khê liền ném phù triện về phía hắn.
Lão áo xám hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó liền cười khinh miệt.
Hắn vung tay, dùng linh lực bao lấy mấy tấm phù rồi tiện tay ném trả lại về phía Phượng Khê.
Phượng Khê hoảng tới mức co giò bỏ chạy.
Cảnh tượng chạy trốn chật vật ấy… khỏi cần miêu tả!
Lão áo xám đang đắc ý thì trong lòng khựng lại.
Hắn trúng kế rồi!
Hắn tưởng Phượng Khê dùng phù triện đánh lén mình, ai ngờ vừa quay đầu lại đã để lỡ một khoảnh khắc.
Mà chính trong khoảnh khắc ấy, mười tám bàn tay nhỏ không biết từ đâu đã bò tới sát bên.
Tuy hắn không thèm để mấy cái bàn tay con con kia vào mắt, nhưng vừa rồi quay đầu lo đối phó Phượng Khê mất một nhịp, bây giờ lại bị bàn tay quấy nhiễu thêm một nhịp thì kiếm của Nhan tướng quân đã bổ tới nơi.
Lão áo xám tránh không kịp, chỉ đành cắn răng nghênh đón một kiếm kia.
“Phụt!” – phun ra một búng m,áu tươi.
Hắn tức đến muốn nội thương!
Hắn đường đường là tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn mà lại bị một tiểu nha đầu nhãi nhép giở trò đùa giỡn?!
Hắn còn đang chửi Trì Mộc ngu ngốc, thế thì hắn là cái gì?!
Nhan tướng quân thì chẳng buồn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn: Thừa lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi!
Chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, liều mạng ché.m giế.t như đánh bạc cái mạng già!
Dù biết đối phương sẽ sống lại, nhưng gi.ết một lần là ít đi một lần, còn giúp người khác tranh thủ cơ hội.
Phượng Khê né được phù triện của chính mình, lại tung tăng quay lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-276.html.]
Lần này nàng đứng xa hơn, bắt đầu lảm nhảm với vẻ đắc ý:
“Này cháu ngoan à, ngươi đừng có mà ỷ vào địa hình hiểm yếu để cố thủ, nhìn cái bộ dạng phế vật của ngươi đi, có phải đối thủ của Nhan tướng quân nhà ta không?
Ái chà, má.u ngươi thế mà cũng đỏ à?
Chậc chậc, ta còn tưởng ngươi tâm đen thì má,u cũng phải đen chứ!
À đúng rồi, ngươi chắc còn chưa biết Trì Mộc phản bội rồi hả?
Hắn khai hết bí mật của các ngươi rồi đấy!
Các ngươi căn bản đâu có cái gì gọi là sống lại, thực ra là @#¥@%%@##¥%##@#@…”
Lão áo xám theo bản năng muốn nghe rõ xem nàng đang nói gì, nhưng Phượng Khê vừa nói lấp lửng, vừa nói lí nhí, khiến hắn vô thức phân tâm.
Nhan tướng quân thì chỉ chờ đúng khoảnh khắc này, dốc toàn lực bổ ra một kiếm!
Một kiếm ấy không chỉ c.h.é.m lão giả áo xám thành hai nửa, mà còn chẻ mặt đất ra một đường rãnh sâu hoắm!
Theo tính cách của Phượng Khê, giờ chắc phải tranh thủ thổi một tràng cầu vồng!
Nhưng mà nàng giờ không rảnh làm chuyện đó!
Nàng lập tức mở rộng thần thức tới cực hạn, truy tìm tung tích lão giả áo xám.
Trong lúc đó, vài tên tép riu nhảy ra nàng đều mặc kệ, làm như không thấy.
Cuối cùng, nàng thấy bóng dáng lão giả áo xám, chỉ là hơi xa.
Phượng Khê nhìn về phía Nhan tướng quân, vội nói:
“Mau! Mau ném ta qua bên kia!”
Nhan tướng quân không hiểu chuyện gì, nhưng thấy ánh mắt khẩn trương của nàng thì vẫn làm theo.
Hệt như ném tay nải, hắn ném Phượng Khê tới đúng chỗ nàng chỉ.
Phượng Khê rơi “bịch” một tiếng, xương cốt như muốn rụng rời.
Nhưng giờ không có thời gian than khóc!
Nàng liền thả ra mấy cái bàn tay nhỏ đập về phía thân thể còn chưa ngưng thật của lão áo xám, còn sợ đối phương không c.hết, tay trái vung luôn mấy đạo linh hỏa!
Chụp không ch,ết thì thi.êu ch,ết ngươi!
Lão áo xám tiêu tán.
Nhưng chỉ giây lát, lại xuất hiện.
Phượng Khê vẫn theo quy trình cũ, lần này vì ra tay sớm nên dễ dàng chụp tan.
Lặp lại tám lần, cuối cùng trên mặt đất rơi xuống một chiếc nhẫn trữ vật cùng một thanh linh kiếm.
Đáng thương thay, lão áo xám vốn là tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn, vậy mà lại bị tiểu tu sĩ Trúc Cơ như Phượng Khê giỡn cho tới chế.t.
Nhan tướng quân lúc này cũng chạy tới bên cạnh nàng, hắn tuy không biết nàng múa may làm gì, nhưng cũng không ngăn cản.
Chỉ đến khi thấy nhẫn trữ vật và linh kiếm dưới đất, hắn mới chấn kinh!
Hắn vừa mới giao đấu với lão áo xám, đương nhiên nhận ra đây là đồ của đối phương!
Tiểu Khâu thật sự giế.t được hắn?!
Cái này… sao có thể?!
Hắn còn đang ngơ ngác, Phượng Khê đã hô:
“Nhan tướng quân! Giờ đối phương như rắn mất đầu, chính là cơ hội tốt để chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng!
Mau, theo ta xông lên!”
Nhan tướng quân: “…”
Rốt cuộc ai mới là lão đại vậy hả?!
Ngay sau đó, hắn nghe thấy Phượng Khê kéo cổ họng hét lớn:
“Quân Nhu Doanh Khâu thiên tướng vừa c.h.é.m rụng thống soái Hóa Thần kỳ đại viên mãn của Thiên Khuyết Minh!
Các tướng sĩ! Thiên Khuyết Minh đã mất đầu lĩnh, bị ta g.iết rồi!
Xông lên!
Gi.ết sạch bọn chúng!
Báo thù cho những huynh đệ đã ngã xuống!”