Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 273
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:20
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
273. Một mình Phượng Khê chẳng khác nào cả một dây chuyền sản xuất.
Trong hai ngày kế tiếp, Phượng Khê ngoài việc đóng dấu thì chỉ có… đóng dấu.
Nàng cảm thấy thế này là không ổn.
Không nói đâu xa, mấu chốt là năng suất quá thấp!
Nàng chỉ có hai tay, dù có dùng hết sức thì một lần cũng chỉ đóng được mấy bao phù triện là cùng!
Tiếc là trong thời gian ngắn, cũng chẳng đào tạo thêm được người nào đủ trình đóng dấu.
Bùi Chu thiên phú vốn đã không tệ, vậy mà chừng ấy thời gian còn chưa học xong, huống chi là người khác.
Ai da...
Giá mà nàng có tám cái tay thì tốt biết mấy!
Nàng sững người.
Tám tay?
Chuyện này… cũng không phải là không làm được mà!
Nàng hoàn toàn có thể triệu hồi mấy cái bàn tay nhỏ!
Bàn tay nhỏ của nàng nếu tát người được, túm cổ áo người được, vậy thì tại sao lại không thử dùng để… đóng dấu chứ?!
Cái này chẳng lẽ còn khó hơn đánh người?
Phượng Khê nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy kế sách này… tuyệt diệu!
Nàng đóng dấu vốn là dùng linh lực để truyền vào khuôn, mà bàn tay nhỏ kia lại là linh lực biến ra, thế thì ấn phát là xong ngay!
Hơn nữa, mỗi lần đóng dấu cũng chẳng hao linh lực là bao, mỗi bàn tay nhỏ ấn sơ sơ cũng được bảy, tám tờ phù triện!
Càng nghĩ nàng càng kích động.
Thế là bắt đầu thử nghiệm trong đại trướng.
Nàng tưởng việc này dễ như chơi, nhưng khi bắt tay vào làm thì…
Đâu có dễ vậy!
Không chỉ đốt cháy cả đống bùa, mà còn làm hỏng hai cái khuôn.
May mà Nhan tướng quân đã chuẩn bị mỗi loại khuôn vài cái, nếu không thì thật phiền phức.
Hôm đó bên ngoài đại trướng, người đang thay ca là Tịch Thiên Hồng của Ảnh Ma tộc và Ngụy Duệ.
Phượng Khê lúc phân công đã cố ý xếp người của các thế lực khác nhau vào chung ca.
Một mặt là để bọn họ làm quen, mặt khác là để tránh họ nảy sinh dị tâm, gây bất lợi cho nàng.
Tịch Thiên Hồng và Ngụy Duệ nghe trong lều có tiếng "bùm bùm", thi thoảng còn lóe lửa, cả hai nhìn nhau:
Khâu Thiên tướng kia đang làm trò gì thế?!
Tuy cực kỳ tò mò nhưng vì Phượng Khê đã dặn trước, bọn họ vẫn không dám tùy tiện xông vào.
Phượng Khê loay hoay cả buổi trưa, cuối cùng cũng dùng bàn tay nhỏ ấn thành công một lá phù cấp thấp!
Kế tiếp mọi chuyện liền trôi chảy hẳn!
Sau khi thuần thục, nàng bắt đầu thử ấn những lá phù khó hơn.
Sau đó triệu thêm cái bàn tay nhỏ thứ hai, cùng ấn một lượt.
Rồi ba cái, bốn cái, năm cái…
Cuối cùng trong đại trướng toàn bộ đều là bàn tay nhỏ đang bay tán loạn, dưới đất thì rải đầy phù triện!
Mỗi bàn tay nhỏ không chỉ đóng dấu mà còn biết tự động thu gom phù triện, cất vào bao tải!
Phượng Khê chống nạnh nhìn thành quả:
"Một mình ta chính là một cái dây chuyền sản xuất phù triện!"
"Ta đã nói rồi, còn ai vào đây nữa?!"
"Trên đời này, ai dám làm chuyện phi nhân loại thế này như ta?!"
Lúc đầu Phượng Khê còn định giấu Ngụy Duệ và Tịch Thiên Hồng, nhưng nghĩ lại chắc chắn không giấu được, liền dứt khoát gọi hai người vào chứng kiến.
Hai người suýt nữa thì lòi tròng mắt!
Ảo giác à?
Không, thật sự không phải ảo giác!
Qua một lúc lâu, hai người mới miễn cưỡng tiếp thu hiện thực.
Giờ không cần quỳ, cũng phải ngước lên mới nhìn được Phượng Khê.
Phải kiễng chân ngước nhìn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-273.html.]
Đây là người sao? Đây là… yêu nghiệt chứ còn gì nữa!
Phượng Khê sau đó lại chạy đến chỗ Nhan tướng quân khoe khoang.
Kết quả là lão tướng khiếp sợ đến mức… rụng luôn mấy cọng râu!
Ngay sau đó, ông lập tức hạ lệnh: "Dù bất kỳ tình huống nào cũng không cho phép Phượng Khê ra chiến trường!"
Không chỉ vậy, còn định điều luôn cả đội hộ vệ tinh nhuệ nhất sang để bảo vệ nàng!
Phượng Khê bèn lấy cái lý “ta có thể thuyết phục Tiêu Bách Đạo” ra doạ, cuối cùng cũng khiến Nhan tướng quân đổi ý.
Lão tướng nghĩ kỹ lại cũng thấy đúng, Quân Nhu Doanh phụ trách hậu cần, có đi đánh giặc cũng ở tuyến sau, chắc là không nguy hiểm.
Thật sự nguy hiểm thì… còn có thời gian chạy trốn.
Nửa tháng sau, nhờ Phượng Khê lao động ngày đêm, mấy trăm bao bùa trống đã biến thành phù triện hết!
Nhan tướng quân nằm mơ cũng không ngờ đời này có thể thấy nhiều phù triện đến thế.
Ông lập tức phân phát phù triện cho các doanh.
Phát nhiều nhất cho… Tiên phong doanh.
Đây là kiến nghị của Phượng Khê.
Tiên phong doanh nguy hiểm nhất, được trang bị thêm phù triện là chuyện nên làm.
Phượng Khê tuy có chút nghi ngờ về việc “Thiên Khuyết Minh có thể sống lại”, nhưng vì chưa xác nhận được gì, đành chờ lên chiến trường nghiệm chứng.
Cho đến hôm nay, Thiên cơ đại doanh liên tiếp truyền tin, Thiên Khuyết Minh đã tới!
Quân Văn cùng mọi người ít nhiều đều có phần căng thẳng.
Dù gì đối mặt chính là… Thiên Khuyết Minh - đánh không ch.ết!
Ngụy Duệ thấy vẻ mặt Phượng Khê tràn đầy phấn khởi, nhịn không nổi hỏi:
“Khâu Thiên tướng, ta thấy ngươi hình như rất hưng phấn?”
Phượng Khê gật đầu:
“Chuyện này không hưng phấn mới là lạ! Mỡ dâng đến miệng mèo rồi, ta chẳng lẽ còn giả vờ ngậm miệng?!”
Ngụy Duệ: “…”
Không biết vì sao, hắn chợt nhớ đến đám người Nam Vực bọn họ.
Trong mắt nàng, có phải bọn họ cũng chỉ là… một đám dê béo đợi làm thịt không?!
Ngay sau đó, Phượng Khê vỗ tay:
“À đúng rồi, bên Quân Nhu Doanh chẳng còn gì cho ta bận nữa, ta tính sang Tiên phong doanh… góp vui một chút.”
Ngụy Duệ và mọi người: “…”
Phượng Khê với danh nghĩa Hoắc đô úy tạm quyền thống soái Quân Nhu Doanh, tung ta tung tăng chạy sang Tiên phong doanh.
Theo lý thì quân lệnh Thần Ẩn rất nghiêm, không thể rời vị trí. Nhưng Phượng Khê có lý do chính đáng:
Nàng sợ Tiên phong doanh lần đầu dùng kiếm trận đối địch không thuần thục, cần có người “chỉ đạo kỹ thuật”.
Nhan tướng quân dặn đi dặn lại:
“Khi nào đánh nhau thật thì mau quay về Quân Nhu Doanh cho ta!”
Phượng Khê liên tục gật đầu: “Biết rồi mà, yên tâm đi.”
Đại quân xuất phát, giằng co với Thiên Khuyết Minh ở vùng bình nguyên giữa khe trời.
Phượng Khê vươn cổ ngó qua bên kia.
Người của Thiên Khuyết Minh khác hẳn Thần Ẩn quân, ngoài trang phục ra, mấu chốt nhất là… trên người bọn họ có quầng sáng lấp lánh!
Phượng Khê tặc lưỡi:
"Quào! Tự mang hiệu ứng ánh sáng, ngầu dữ ha!"
Đứng đầu bên kia là một lão già áo xám, cười cuồng vọng:
“Chỉ là một đám kiến hôi mà dám nghịch thiên, đúng là không biết tự lượng sức”
Chưa kịp nói hết câu, bên này liền có một tiểu nha đầu nhảy ra chỉ thẳng mặt mắng:
“Gì cơ? Mưu toan nghịch thiên? Ngươi tưởng ngươi là trời à?”
“Ngươi đúng là mất mặt không ai bằng! Nói bọn ta là kiến, vậy các ngươi là cái gì?!”
“Đánh rắm trùng à? Chết rồi còn không quên thả thối, không phải đánh rắm trùng thì là cái gì?!”
“Nhìn cái mặt to tướng đó còn khoác áo xám, đúng kiểu chim khách chiếm tổ chim cú!”
“Còn chơi mấy cái vòng sáng trang trí như con bê mới đẻ, đúng là rảnh rỗi quá hoá ngu!”
“Tự biết mình xấu mà còn bày đặt đi diễu võ dương oai, các ngươi có biết chữ ‘liêm sỉ’ viết thế nào không hả?!”
“Nếu ta mà là các ngươi, ta đã kiếm dây thừng treo cổ, tìm đậu phụ đập ch.ết, kiếm bồn nước tiểu mà trầm mình rồi đó!”