Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 272

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:18
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

272. Ta có một môn tuyệt kỹ gia truyền.

Phượng Khê đè nén suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng, cười nói:

“Tên hay lắm!

Chỉ nghe cái tên của ngài thôi là biết, trận này ta với ngài nhất định thắng trở về! Khẳng định có thể đập cho đám súc sinh Thiên Khuyết Minh kia hoa rơi nước chảy, tan tác chim muông!”

Vạn Khánh Chúc cười ha hả, miệng cười toét đến tận mang tai.

“Bảo sao! Đám lão Tần cứ nói tiểu nha đầu ngươi lanh lợi mồm mép, quả nhiên rất biết nói chuyện!”

Gương mặt chữ điền dài dằng dặc của Vạn Khánh Chúc đầy râu quai nón, trông thô kệch y như tính cách của hắn vậy.

Phượng Khê khi chôn cất hắn trước kia, thấy trên mặt hắn đầy thương tích, căn bản không nhìn ra bộ dạng ban đầu ra sao.

Ban đầu chỉ là một bóng người mơ hồ, lúc này đã hiện rõ thành người thật sống động.

Tính Vạn Khánh Chúc vốn nóng nảy, nói được hai câu khách sáo là lập tức đi thẳng vào chuyện chính:

“Khâu thiên tướng, lần này ta đến chính là muốn ngươi cử thêm vài người đến Tiên Phong Doanh dạy kiếm trận, tốt nhất là người tay cứng chút.

Ngươi cũng biết đấy, Tiên Phong Doanh tụi ta là đội xung trận đầu tiên, nếu có kiếm trận hộ thân thì khả năng sống sót cao hơn nhiều.”

Phượng Khê gật đầu: “Được.”

Vạn Khánh Chúc trong lòng có chút ngờ vực. Lão Tần bảo cái vị Khâu thiên tướng này tuy tuổi nhỏ nhưng rất khôn ngoan, chuyên biết mượn cơ hội đòi đông đòi tây, sao hôm nay lại đồng ý sảng khoái thế?!

Phượng Khê liền gọi Quân Văn vào, giao cho hắn dẫn một đội nhân mã tới Tiên Phong Doanh truyền thụ kiếm trận.

Quân Văn lúc đầu còn khó hiểu vì sao tiểu sư muội lại ưu ái Tiên Phong Doanh như thế, đến khi nghe Vạn Khánh Chúc nói chuyện, trong lòng lập tức chấn động.

Này… chẳng phải là cái ông A Phiêu bên trong di tích chiến trường thượng cổ kia sao?!

Không ngờ lại gặp ở đây!

Tuy hắn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng viền mắt vẫn hơi đỏ.

Vạn Khánh Chúc lại tưởng Quân Văn là… quá xúc động!

Cũng phải thôi, trong Quân Nhu Doanh ai mà không muốn được điều đi Tiên Phong Doanh chứ?!

Tuy nơi đó nguy hiểm nhất, nhưng Thần Ẩn quân chẳng ai sợ ch.ết cả!

Quân Văn chọn một nhóm người luyện kiếm trận khá tốt, cùng Vạn Khánh Chúc tới Tiên Phong Doanh.

Ban đầu Vạn Khánh Chúc còn hơi coi thường, vì trong đám thân binh thì Quân Văn là người có tu vi thấp nhất, hơn nữa gương mặt còn trắng trẻo bóng loáng như thoa nước, nhìn sao cũng giống loại công tử chỉ biết tô son trát phấn.

Kết quả, chẳng mấy chốc hắn đã thay đổi cách nhìn về Quân Văn.

Quân Văn chẳng những tinh thông kiếm trận mà truyền dạy cũng rất bài bản, trí nhớ còn cực kỳ kinh người!

Tiên Phong Doanh đông người như vậy, thế mà hắn nhớ được tám chín phần tên bọn họ, sai lệch không quá mười cái!

Không thể ngờ, lúc đó bản danh sách kia lại để lại cho Quân Văn ấn tượng sâu sắc đến thế.

Dù chẳng rõ thân phận người ta, cũng không biết lý do đối phương chiến đấu, nhưng hắn vẫn khắc sâu từng cái tên vào trong lòng.

Cũng phải thôi, dù sao lúc ấy chính tay hắn chôn người ta, ít nhiều cũng để lại chút ấn tượng.

Phía bên kia, Phượng Khê đi tìm Nhan tướng quân.

Trước kia Nhan tướng quân coi thường nàng bao nhiêu thì giờ đây lại coi trọng nàng bấy nhiêu!

Gương mặt già nua kia cười rạng rỡ như đóa hoa đang nở!

“Tiểu Khâu à, lại đây, nếm thử linh trà ta mang từ Vân Thành tới, nếu ngươi thấy hợp khẩu vị, lát nữa ta gói cho ít mang về.”

Tuy rằng Nhan tướng quân rất nhiệt tình, nhưng Phượng Khê vẫn giữ lễ phép như cũ.

Nhan tướng quân liếc mắt tán thưởng thêm lần nữa.

Không kiêu ngạo, không vội vàng – đúng là một mầm non tốt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-272.html.]

Tu vi thì sao chứ? Ai mà không luyện từ từ mà lên?!

Nàng còn trẻ, đường còn dài!

Phượng Khê dưới sự niềm nở của Nhan tướng quân, uống nửa chén trà nhỏ rồi mới mở lời:

“Nhan tướng quân, ta có một môn tuyệt kỹ tổ truyền, bình thường không dễ gì bày ra trước mặt người ngoài. Nhưng nay Cửu U đại lục gió tanh mưa máu, nếu ta còn giữ làm của riêng thì cũng chẳng ra thể thống gì.”

Nhan tướng quân tò mò: “Tuyệt kỹ tổ truyền? Là tuyệt kỹ gì?”

Nếu không phải Phượng Khê từng dâng lên kiếm trận, thì với thân phận một tiểu cô nương, ông thật chẳng tin nàng có thể có tuyệt kỹ gì ra hồn.

Phượng Khê lấy ra con dấu chế phù, lại lấy thêm lá bùa và mực chế phù, tại chỗ biểu diễn cho Nhan tướng quân thấy thế nào gọi là sản xuất phù triện hàng loạt.

Chén trà trong tay Nhan tướng quân rơi “cách” xuống đất.

Chất lượng tốt, không vỡ.

Nhưng lúc này Nhan tướng quân chẳng hơi đâu mà quan tâm đến cái chén nữa, vội cầm lấy xấp phù triện kia săm soi, vừa xem xong đã giật mình há hốc miệng, tất cả đều chế thành công, mà còn đều là phù triện thượng phẩm!

Chỉ trong một chốc lát thôi đấy!

Mà nàng đã sản xuất ra từng này?!

Nếu cứ như thế mà tiếp diễn…

Thần Ẩn quân tuy có cấp phát phù triện, nhưng số lượng thì cực kỳ ít ỏi.

Cũng chẳng có cách nào khác, đám súc sinh Thiên Khuyết Minh cứ nhằm thẳng vào các chức nghiệp như trận pháp sư, luyện đan sư, luyện khí sư, chế phù sư mà gi.ết trước, mấy ngành này bây giờ gần như tuyệt chủng.

Nhan tướng quân nắm c.h.ặ.t t.a.y Phượng Khê.

Nam nữ chi phòng gì giờ này nữa chứ!

“Tiểu Khâu! Ngươi không thể tiếp tục ở lại Thiên Cơ Doanh! Ta lập tức đưa ngươi tới Vân Thành! Người như ngươi, một mảy may sơ suất cũng không được phép xảy ra!

Từ giờ về sau, ngươi khỏi cần làm gì khác, chỉ lo dạy người ta đóng dấu chế phù là được!”

Phượng Khê: “……”

“Nhan tướng quân, ngài nói cũng có lý… nhưng chuyện này không gấp, để ta làm thêm ít phù triện cho Thiên Cơ Doanh nhà ta trước đã.”

Thần Ẩn quân chia làm bảy doanh: Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang. Doanh của Phượng Khê hiện tại là Thiên Cơ Doanh.

Nhan tướng quân thấy nàng kiên quyết, cũng đành đồng ý.

Phượng Khê lại nói tiếp:

“Lần này ta tới cũng là muốn nhờ ngài giúp ta kiếm thêm lá bùa với mực chế phù. Ta phải tranh thủ làm ra thật nhiều phù triện.

Ngoài ra, phù triện bây giờ loại hình còn hạn chế, mong ngài giúp ta điêu khắc thêm một số khuôn mẫu mới để chế phù cho tiện.”

Nhan tướng quân gật đầu như bổ củi, miệng đáp ứng rào rào.

Sau đó Phượng Khê lại ngồi trò chuyện thêm một lúc, chủ yếu là bàn về tình hình Thiên Khuyết Minh.

Nhan tướng quân thở dài:

“Đám người Thiên Khuyết Minh thật sự khó chơi, gi.ết xong còn sống lại, có tên phải c.h.é.m chế,t tới chín lần mới chịu ch.ết hẳn.

Ch.ết còn chưa xong, lúc chế.t còn phóng ra khí thể ăn mòn linh khí và sinh cơ.”

May mà Thần Ẩn quân bọn họ có đề phòng, ít khi trúng chiêu…

Phượng Khê trước đó cũng nghe những điều này từ chỗ khác.

Nàng cảm thấy khi đám người kia ch.ết đi thì loại khí thể đó rất giống với tĩnh mịch chi khí, không rõ chúng có liên hệ gì không.

Lại tán gẫu với Nhan tướng quân một lát, Phượng Khê liền bị ông giục quay về… đóng dấu.

Phượng Khê chớp mắt: Sao nàng lại có cảm giác mình đang làm cái máy đóng dấu thế này nhỉ?

Nói không ngoa, đội lừa kéo cối xay còn chưa chắc đã mệt bằng nàng!

Loading...