Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 271
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:44:16
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
271. Cái này căn bản không phải việc người sống có thể làm ra!
Phượng Khê vừa lấy nửa bao tải phù triện ra che lại, bên kia Cảnh Phong đã khắc xong một cái khuôn đúc mới.
Nàng lập tức gia nhập chiến trường, trở thành trợ thủ đắc lực.
Quân Văn thì đứng đực ra như phỗng.
Hắn cảm thấy, nếu để Phượng Khê luyện thêm thời gian nữa, có khi chân nàng cũng thành con dấu luôn mất.
Cái tên ngu ngốc Bùi lão nhị kia, ngày nào cũng vênh váo tự nhận mình là thiên tài chế phù, thế mà đến giờ còn chưa học nổi cách đóng dấu!
Đúng là phế vật ăn hại!
Không như hắn đây, ít ra còn học được diễn kịch, học được tán tụng vớ vẩn, học được cả kiếm trận nữa cơ mà.
Nghĩ tới kiếm trận, Quân Văn đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
“Tiểu, tiểu sư muội! Ta có một ý tưởng! Ý tưởng này siêu đỉnh luôn! Có thể khiến chiến lực thần ẩn quân tăng vọt đó!”
Phượng Khê mắt còn chưa thèm mở:
“Lại là muốn truyền thụ kiếm trận cho Ngụy Duệ bọn họ đúng không?”
Quân Văn há hốc mồm:
“...Muội, muội sao biết được?!”
Phượng Khê khẽ cong môi:
“Bởi vì muội nghĩ ra lâu rồi! Biết vì sao muội không nói không?
Là để chờ Ngụy Duệ bọn họ tự mở miệng đó!
Chứ không người ta lại tưởng muội mơ tưởng kiếm trận của họ thì còn ra cái thể thống gì?
Huynh yên tâm, mấy người kia bàn bạc một hồi, nhất định sẽ chủ động nói ra.
Đến lúc đó huynh chỉ cần ngồi mà học thêm mấy chiêu nội tâm học là được!”
Quân Văn vốn đang định khoe khoang một phen, thể hiện mình cũng có đầu óc mưu lược, ai dè tiểu sư muội đã sớm tính hết trong lòng.
Không những tính rồi, mà còn giả ngốc thả câu.
Ngụy Duệ bọn họ còn chưa bị câu, cái con hươu ngốc như hắn đã bị kéo lôi lên bờ.
Mà Phượng Khê đoán không sai, Ngụy Duệ bọn họ quả thật đang thảo luận chuyện ấy.
Kiếm trận Nam Vực vốn cấm truyền ra ngoài, nhưng hiện giờ liên quan đến tính mạng, ai còn cố kỵ nhiều như vậy?
Huống hồ, mấy kiếm trận mà họ biết cũng chẳng phải thứ gì cao cấp, cùng lắm bị truy cứu thì cũng chẳng nghiêm trọng.
Hơn nữa, bọn họ cảm thấy ký ức từ di tích thượng cổ ra đều sẽ bị xóa sạch, nên chắc chắn chỗ này cũng thế.
Cho nên, cả đám chủ động tìm tới Phượng Khê.
Phượng Khê giả bộ kinh ngạc:
“Các huynh thật sự nguyện ý dâng kiếm trận ra à?
Xem ra lúc trước là muội thiển cận nhìn lầm người rồi! Cái nhìn đại cục của các huynh lớn hơn muội nhiều!
Đáng để muội cung kính bái một cái!”
Nàng nói xong liền định khom người hành lễ, mấy người Ngụy Duệ vội vàng né tránh.
Trong lòng cảm động đến đỏ cả mắt.
Lòng tự tin đã bị đả kích tới tan tành rốt cuộc đã quay lại rồi!
Phượng Khê lập tức báo cho Hoắc Đô úy, bảo Ngụy Duệ bọn họ biểu diễn kiếm trận một lần.
Hoắc Đô úy mừng như điên, suýt rơi nước mắt.
Phượng Khê liền bảo ông ta tổ chức luyện kiếm trận trong doanh. Sau khi thấy hiệu quả, nàng mới đi tìm Nhan tướng quân, xin được mở rộng áp dụng toàn doanh.
Hoắc Đô úy vui đến độ nhảy dựng, lập tức thi hành.
Quân Văn đúng là thiên tài kiếm đạo, không chỉ học cực nhanh, còn đưa ra mấy kiến nghị cải tiến.
Ngụy Duệ bọn họ vốn chẳng mấy xem trọng Quân Văn, ai bảo ánh hào quang của Phượng Khê quá chói chang cơ chứ.
Giờ thì bắt đầu nhìn hắn bằng con mắt khác rồi.
Vẫn là câu ấy: Có bản lĩnh thì sẽ có người tôn trọng.
Phượng Khê bên này cũng chẳng rảnh rỗi gì, vẫn miệt mài đóng dấu.
Đến khi Quân Nhu Doanh đã luyện xong kiếm trận sơ bộ, nàng cũng đã đóng được hơn chục bao tải phù triện!
Đều muốn phun ra m.áu đến nơi rồi!
Nàng quyết định, khi về tông môn, nhất định phải bắt Bùi Chu học cho bằng được đóng dấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-271.html.]
Việc này quả thực… không phải người sống có thể làm nổi nữa rồi!
Chuẩn bị xong xuôi, Phượng Khê đến gặp Nhan tướng quân.
Nhan tướng quân là người nghiêm túc, vừa thấy Phượng Khê liền nhíu mày.
Luyện Khí tầng sáu?
Dù bị thương, không kết đan cũng không đến mức phái một đệ tử thấp kém thế này làm thiên tướng Quân Nhu Doanh chứ?
Nhưng nghĩ lại, vị trí ấy cũng không yêu cầu tu vi cao, chỉ cần có đầu óc, biết làm việc là được.
“Ngồi đi! Tìm ta có việc gì?”
Phượng Khê cảm tạ xong, nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Tư thế ngay ngắn, lưng thẳng tắp.
Nhan tướng quân thấy vậy, ấn tượng cũng tốt lên vài phần.
“Nhan tướng quân, ta và thân binh dưới trướng vừa phát minh ra một loại hình thức chiến đấu gọi là ‘kiếm trận quần chiến’. Sau khi sử dụng, lực công kích và phòng ngự đều tăng mạnh trên diện rộng.
Nếu ngài thấy không tệ, có thể triển khai toàn doanh.”
Nhan tướng quân nghe mà nghĩ bụng: Chắc lại nói khoác!
Kiếm trận? Lại còn quần chiến?
Không phải là mấy trò xếp hàng bày trận như phàm nhân hay dùng sao?
Đối với tu sĩ thì có ích gì?
Nhưng ông vẫn theo nàng ra giáo trường Quân Nhu Doanh.
Hoắc Đô úy lập tức cho người biểu diễn kiếm trận.
Lúc đầu Nhan tướng quân không thèm để tâm, chẳng mấy chốc, mắt ông trợn tròn!
Đến khi biểu diễn xong, ông đã kích động đến mức không thốt nên lời.
Vỗ vai Phượng Khê ba lần: “Tốt! Tốt! Tốt!”
Ngoài từ “tốt” ra, ông cũng không biết nói gì nữa.
Là người cầm quân, ông quá rõ kiếm trận này có ý nghĩa to lớn thế nào.
Rất nhanh sau đó, kiếm trận được triển khai toàn doanh.
Phượng Khê thành “hương bánh trái” ai ai cũng muốn tranh giành.
Mỗi khi cần người từ Quân Nhu Doanh đi truyền dạy, lại phải bàn bạc xem ai sẽ đi, ai ở lại.
Các thiên tướng lần lượt đến làm quen, vồn vã hệt như gặp được bảo vật.
Hôm nay, Ngụy Duệ vào báo:
“Khâu thiên tướng, Vạn thiên tướng của Tiên Phong Doanh đến chơi!”
Trước đó Phượng Khê từng đến bái phỏng mấy doanh, nhưng chưa từng gặp vị này, nghe nói ông ta ra ngoài có việc.
Phượng Khê bảo Ngụy Duệ mời vào.
Người chưa tới, giọng đã vang lên trước:
“Khâu thiên tướng, ta quê mùa thô lậu, lễ nghĩa chẳng rành, sớm nên đến bái phỏng rồi!”
Phượng Khê sửng sốt.
Giọng này… sao nghe quen thế?
Rất nhanh, một người đàn ông trung niên vai u thịt bắp bước vào, tiếng cười như chuông đồng vang dội.
“Ngươi chính là Khâu thiên tướng? Quả là không thể trông mặt mà bắt hình dong! Tiểu nha đầu mà cũng bản lĩnh ghê gớm!”
Phượng Khê hàn huyên vài câu, rồi cười hỏi:
“Vạn thiên tướng, mạo muội hỏi một câu… đại danh của ngài là?”
“Vạn Khánh Chúc.”
Phượng Khê không hiểu vì sao, trong lòng chợt dâng lên một trận chua xót.
Thật đúng là chủ nhân của giọng nói hùng hồn trong di tích thượng cổ chiến trường kia.
Cuối cùng, họ cũng gặp nhau.
Trước kia, chính tay nàng đã chôn cất t.h.i t.h.ể của ông.
Còn lần này, nàng sẽ thực hiện lời hứa:
Dẫn ông và các tướng sĩ của ông… về nhà.
Bình an vô sự. Nguyên vẹn toàn thân. Sinh long hoạt hổ mà trở về.